Nói đến nhà họ Khưu, tôi lập tức nhìn về phía anh ấy: "Ngày mai là sinh nhật của bố anh? Vậy em chọn quà gì thì được? Thôi xong, hôm nay em mải cãi lộn với Tiêu Lạc Thiên, quên mất chuyện mua quà rồi."
Thật ra tôi lấy thân phận là vợ của Tiêu Lạc Thiên trong quá khứ thì không cần lo lắng chuyện mua quà, bà nội sẽ chuẩn bị mọi thứ, nhưng tình hình hiện tại không tốt lắm, tôi phải bỏ Tiêu Lạc Thiên sang một bên, lấy thân phận là người phụ nữ của Khưu Thiên Trường, khi gặp bố của anh sẽ trịnh trọng hơn. Truyện Full
"Yên tâm đi, anh chuẩn bị hết cho em rồi." Khưu Thiên Trường mím môi hướng về phía bàn trà, tôi nhìn thấy một chiếc hộp đóng gói cũng tạm, cầm lên nhìn qua, sau đó liền ngây ra.
"Bánh điểm tâm hạt óc chó? Không phải chứ? Bảo em đem thứ này đến bữa tiệc lớn sang xịn như vậy, em đưa ra nhất định sẽ bị người ta cười nhạo."
Tôi xị mặt nhìn anh: "Anh không đùa em chứ?"
"Tin anh, anh đùa ai chứ không đùa em đâu." Khưu Thiên Trường vỗ đầu tôi: "Sao nào, anh không uy tín vậy ư?"
Tôi nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, ậm ự tin anh, cho dù anh làm gì cũng sẽ không làm hại tôi, tôi nhăn mũi: "Tạm thời tin anh, nếu em mất mặt sẽ đánh anh."
"Em nỡ sao?" Khưu Thiên Trường bế tôi trên đùi, bắt đầu đút thức ăn cho tôi, tôi mở miệng ăn một miếng rau. Tuy đã ăn một chút ở nhà họ Tiêu nhưng thật ra cũng chẳng ăn được gì, cũng không có tâm trạng để ăn.
Bộ mặt thật đó đã khiến máu nơi trái tim tôi trực trào, chỉ đâm nhẹ một cái cũng đủ tan vỡ hoàn toàn, cũng may tôi gặp được Khưu Thiên Trường bên bờ vực thẳm.
"Đương nhiên nỡ rồi!" Tôi lại ăn thêm miếng rau, nhẹ nhàng bấm một cái vào thịt mềm ở lưng anh, sau đó cầm đũa lên đút thức ăn cho anh.
Chúng tôi cứ như vậy, tôi ăn một miếng, anh ăn một miếng, đến khi cả hai đều không nuốt nổi nữa mới buông đũa. Ăn xong, tôi định đi rửa bát, Khưu Thiên Trường ấn tôi xuống ghế sofa nói để anh làm là được, tôi ngồi cạnh nhìn, ủng hộ anh về mặt tinh thần.
Tôi toét miệng cười như kẻ đần. Buổi tối, theo lệ cũ là phải mát xa trước khi đi ngủ, không làm đến cùng, xong việc chúng tôi nằm bò trên giường, tôi vùi mình trong lòng anh, nghĩ một chút rồi nói: "Khưu Thiên Trường, gia đình anh như thế nào?"
"Yên tâm, tuy nhà anh có chút tiền tài nhưng thực sự không có chuyện lộn xộn như gia đình quyền quý. Bố mẹ tình cảm thắm thiết, anh trai và chị dâu cũng ân ái lãng mạn. Anh trai hơn anh năm tuổi nên chuyện trong nhà phần lớn đều không cần anh nhọc lòng, anh chỉ cần ở bên em là được."
Đúng là một gia đình tốt đẹp, cũng chẳng trách lại xuất hiện người đàn ông ung dung tự tại như anh ấy: "Anh nói xem, bọn họ sẽ thích em chứ?"
"Đương nhiên, mắt nhìn người của anh không tầm thường đâu." Khưu Thiên Trường hôn lên trán tôi.
Nói xong những lời này tôi cũng bị kinh ngạc bởi chính mình, vì tôi nói những lời này rõ ràng là đang lo lắng tương lai cha mẹ chồng có thích mình không, thì ra tôi đã tự xem mình là người yêu của Khưu Thiên Trường từ lâu, lại còn vui sướng đón nhận thân phận này.
Nhưng người phụ nữ một đời chồng như tôi, bọn họ có thể chấp nhận thật sao? Trong lòng tôi chợt thấy bất an, con người là vậy, sau khi có được thứ gì tốt đẹp, càng mong tốt đẹp thì khát vọng muốn có được càng nhiều.
Trước đây, rõ ràng cách nhìn nhận của tôi là yên ổn ở bên Khưu Thiên Trường, cho đến khi anh lấy vợ đẻ con thì lựa chọn rời đi. Tôi chà chà trên ngực anh, đè nén suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Để ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, đến mang tiếng là tiểu tam chen vào tình cảm của người khác tôi cũng chịu, nào còn tư cách muốn người ta chấp nhận người có tiếng xấu như tôi.
Có thể ở bên một người không có lý do gì để đối xử tốt với mình đã thỏa mãn lắm rồi, tôi không thể tham vọng nhiều hơn nữa, chỉ cần bây giờ vẫn có là tốt rồi.
Buổi sáng tỉnh lại, Khưu Thiên Trường đã nằm bên cạnh tôi, lúc ngủ anh yên tĩnh đến lạ, không xốc nổi và tùy tiện như bình thường, cũng không biết mơ thấy giấc mơ đẹp đẽ gì mà khóe miệng anh cong lên như một cậu bé.
Cậu bé của tôi, tôi cúi người đặt một nụ hôn lên môi anh, đang định ngồi dậy thì một bàn tay để sau gáy tôi, một nụ hôn sâu hơn, nụ hôn dài lâu thắm thiết, đầy ngọt ngào và yên bình.