Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 89: Ngửa bài




“Bây giờ tôi đã không còn giá trị lợi dụng, anh còn có cái gì phải lo lắng? Yến hội ngày mai tôi sẽ đi. Tôi đã đồng ý với bà nội cũng sẽ không nuốt lời. Anh không cần phải lo lắng. Cho nên cũng không cần cả ngày phải hướng về một người phụ nữ không có liêm sỉ như tôi”

Tiêu Lạc Thiên gương mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn nổi giận nhưng hết lần này đến lần khác phải nhịn xuống: “Ngày đó ở quán rượu, tại sao lại đẩy tôi ra?”

Loại chuyện này còn lại tại sao? Anh ta cho là tôi muốn làm gì? Tôi hững hờ nói: “Lúc ấy tôi mắt bị mù, nên không biết đấy là anh”

“Không, là cô yêu tôi đúng không?” Tiêu Lạc Thiên biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó nói: “Nhưng tại sao cô….”

Câu kế tiếp anh ta nói không nên lời, tôi cũng không muốn biết.

“Có yêu hay không đối với anh có gì khác nhau? Cổ phần giờ là của anh, Nhan Như Ngọc cũng là của anh, danh tiếng cũng là của anh. Anh còn có cái gì không hài lòng? Cũng không nên tới phiền tôi.”

Tôi thở phì phò đi đến vào hẻm nhỏ. Chiếc Porsche nhức mắt cũng chẳng thể tiến vào được. Nếu như Tiêu Lạc Thiên đang cùng tôi thương lượng chuyện ly hôn bởi vì lần trước tôi cứu anh ta mà chần chừ. Thì tôi tình nguyện không cứu anh ta. Như vậy anh ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện điên rồ như vậy.

Tôi cho là Tiêu Lạc Thiên sẽ không đuổi theo, nhưng là do tôi coi thường khả năng vô sỉ của anh ta. Lúc đi ra khỏi hẻm nhỏ, tôi thấy Tiêu Lạc Thiên đang đứng chờ ở trước mặt tôi. Trên mặt anh ta đều là những oán giận, anh ta nắm lấy vai tôi đè lên tường giận dữ hét lên: “Cô cùng tôi ly hôn là muốn cùng với Khưu Thiên Trường ở chung một chỗ chứ gì? Cô còn nói cô và nó không có gì? Không có gì thì tại sao cô và nó ôm nhau chứ?”

“Anh nổi điên cái gì chứ? Có phải anh không cảm thấy chỉ số hạnh phúc của anh rất cao không. Mà tôi còn phải cảm kích số lẻ hạnh phúc của anh. Ít nhất trong lòng anh tôi cũng có chiếm một góc nhỏ. Cao hứng quỳ lạy dưới chân anh, kêu một tiếng đa tạ hoàng thượng bệ hạ xem trọng, thần thiếp chỉ cần người có thể thỉnh thoảng nghĩ đến ta liền tốt. Có phải như vậy hay không? Thật sự anh tự cho mình là hoàng đế ai cũng muốn đu theo anh sao?

“Cô còn dám cãi?” Tiêu Lạc Thiên nhấc tay lên đem một chồng hình hướng đến chỗ tôi đập tới. Gió thổi một cái, hình bay tứ tán. Tôi cúi đầu liếc nhìn. Trong hình chính là tôi cùng với Khưu Thiên Trường ở trong khu trò chơi. Trong đó có tôi đang người rực rỡ, vô cùng vui vẻ.

“Anh theo dõi tôi?” Tôi không nghĩ tới Tiêu Lạc Thiên sẽ biến thái tìm người theo dõi tôi.

“Vậy thì sao?” Tiêu Lạc Thiên nắm lấy bả vai tôi bóp rất mạnh: “Cô cùng với Khưu Thiên Trường bắt đầu từ lúc nào? Các người cắm sừng tôi sao?”

“Chúng tôi cái gì cũng đã làm qua rồi. Sao anh hài lòng chưa?” Tôi tức giận rống thật to.

“Bốp”

Tiêu Lạc Thiên tát một cái lên mặt tôi khiến cho mặt tôi lệch qua một bên: “Con đĩ này”

“Đúng vậy, tôi chính là đĩ đấy. Vậy mới có thể gả cho thứ người như anh” Tôi một cước đá lên đùi của anh ta. Dùng sức đẩy anh ta ra, chỉ vào những tấm hình nói: “Anh nhìn xem, đây chính là ngày hôm qua. Tôi rõ ràng là được anh cầu hôn cưới hỏi đàng hoàng. Vậy mà lại bị tất cả mọi người nói là tiểu tam. Khi đó tôi giống như một con chó hoang đứng trên đường nhìn xe chạy. Nếu không phải Khưu Thiên Trường xuất hiện, anh bây giờ có thể nhìn thấy tôi hay không cũng khó nói.”

Tiêu Lạc Thiên bị tôi chọc giận, lại nâng cao tay lên, hướng về phía mặt tôi đánh thêm một cái nữa

“Tới đây, đánh bên này nè. Vừa vặn bên kia cũng có một dấu tay, vậy cho cân đối. Ngày mai tôi liền có thể đem dấu tay này đi tham dự yến tiệc. Cho mọi người cùng xem cặp đôi ân ân ái ái là như nào”

Tiêu Lạc Thiên rốt cục cũng phải ngừng tay lại. Anh ta có chút mệt mỏi giống như có chuyện gì phiền não: “Chuyện của Như Ngọc, tôi gọi điện thoại với cô, ý vốn muốn ngăn cản ba cô nhưng mà cô không muốn qua. Ý tôi muốn cô nói với truyền thông tôi với Như Ngọc không có gì, là truyền thông tung tin vịt sinh sự, các người là chị em tốt.”

Tôi rất kinh ngạc, thật sự rất kinh ngạc. Tiêu Lạc Thiên mà cũng có ngày cân nhắc đến cảm nhận của tôi sao? Tôi hoàn toàn không tin tưởng, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, yến hội ngày mai tôi sẽ đi, anh không cần lo lắng tôi trước mặt quản lý Triệu nói cái gì. Muốn để cho hiệp ước ngừng thì anh không cần ở chỗ này làm bộ quan tâm.”