Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 82: Chúng ta đều có một loại cảm giác đặc biệt




Tin tức? Một câu nói khiến tôi thức tỉnh. Tôi hầu như lập tức nghĩ đến tốt hôm qua ở bệnh viện bố cũng nói với tôi câu đó. Tôi mơ hồ dừng mọi việc đang làm lại, một hơi lao ra khỏi công ty hướng đến nơi bán báo gần nhất. Khi đi đến nơi bán báo, tôi đang muốn mua báo thì tầm mắt lại rơi vào tấm bảng quảng cáo lớn phía đối diện. Phía trên là ba người bọn họ.

“Như Ngọc cùng với anh Tiêu một mực rất ân ái. Năm đó nếu như không phải chị muốn gả cho anh Tiêu thì Như Ngọc sẽ không chọn nhượng bộ đi xa tha hương. Các người đừng có mắng Như Ngọc nữa. Cô ấy những năm nay đã quá khổ sở rồi. Có người yêu nhưng không thể cận kề thật sự rất đáng thương. Mặc dù Đường Vân là chị tôi nhưng tôi cũng không thể tiếp tục nhìn thấy Đường Vân tiếp tục sai.” Đường Hoài Thương bày đặt nhu nhược trước mặt mọi người tội nghiệp nói.

Sau đó video chuyển hướng qua chỗ Đường Tế Thế. Gương mặt ông ta đau lòng ôm đầu, bất đắc dĩ nói: “Đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng là con gái lớn của tôi. Aizzz là tôi sai. Lẽ ra không nên quá cưng chiều con bé. Để cho con bé thay đổi như vậy, mới tạo nên đau khổ ngày hôm nay. Suýt nữa hại cháu gái của tôi một mạng. Tôi là người làm cha, ở chỗ này cùng Như Ngọc và những người hâm mộ nói xin lỗi. Các người đừng trách Như Ngọc nữa, con bé là đứa bé ngoan”

Sau đó Hạ Nghiên Hồng, mẹ kế của tôi. Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng quở trách tôi một trận. Tôi cho rằng thế này đã là lợi hại, nhưng không ngờ tiếp đó bọn họ lấy ra đoạn video đã được chỉnh sửa, trong đó tôi đang ngẩng cao đầu tranh cãi vô lý làm cho người ta chán ghét.

Tôi nghe mình tự nói: Tôi chính là muốn Nhan Như Ngọc bị người người chửi rủa là tiểu tam. Tôi chính là muốn đoạt đàn ông của cô ta. Nhìn cô ta mất hết mặt mũi ở thành phố A lăn lộn” Một sự lạnh lẽo không cách nào ngăn cản được trong lòng tôi tràn ra. Ngay cả tôi cũng không biết tôi nói như vậy lúc nào. Nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ làm giả video.

Người đàn ông trong hình nho nhã kia chính là bố của tôi. Tại sao có thể không một cái nháy mắt đem con gái của mình đạp vào bụi rậm. Thật giống ban đầu ông ta muốn tôi làm đám hỏi vậy. Tôi quỳ trong phòng khách cầu khẩn thế nào cũng đều vô ích. Tôi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi tìm đối tượng kết hôn. Nói với người ta rằng tôi chỉ là một tiểu thư nhà họ Đường không được cưng chiều. Gả cho người ta không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Người này vốn cũng không có ý này, thấy tôi thái độ kiên quyết liền vứt bỏ tôi. Sau đó tôi liền bị người nhà đó đuổi đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn kia. Cho đến khi phía trên biến thành quảng cáo. Khó trách Tiêu Lạc Thiên trước gọi điện thoại cho tôi. Nói những lời độc ác. Tôi dĩ nhiên không cho là tôi sẽ thay đổi. Nhiều lắm là anh ta sẽ giả vờ an ủi tôi một chút. Hy vọng tôi không nên so đó, tránh cho tôi lại đem chuyện làm lớn lên để cho Nhan Như Ngọc bị tổn thương danh tiếng.

Những năm qua tôi giống như cỏ dại ven đường vậy, ai cũng có thể đạp tôi một cái. Nếu như là ngoài khi dễ tôi, tôi nhiều lắm sẽ nổi giận, nổi giận sẽ nghĩ đến phản kích. Nhưng mỗi một lần, đều là người thân cận nhất của tôi đạp tôi.

Lạnh quá, tại sao lạnh như vậy chứ? Rõ ràng mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ, nhưng tôi lại thật giống như đứng ở trời đông giá rét của tháng chạp của bắc cực, trên người lại chỉ mặc một một chiếc áo khoác mùa hè. Ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Thật may trong lòng tôi cũng còn một cái gửi gắm.

Tôi liền nghĩ đến Khưu Thiên Trường. Lúc này chỉ có anh ấy mới có thể cho tôi an ủi. Trước khi rời đi, anh ấy đã rất trịnh trọng nói với tôi rằng bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không nên thương tâm. Bởi vì tôi cũng còn có anh ấy. Nỗi bi ai trong lòng cuối cùng cũng phai nhạt xuống.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Khưu Thiên Trường. Rất nhanh bên đầu dây bên kia điện thoại liền bắt máy. Không đợi tôi mở miệng, Khưu Thiên Trường liền hỏi tôi: “Đã thấy tin tức rồi à?”

“Ừ!” Tôi dùng sức hít mũi một cái. Không để cho người ta biết mình không có tiền đồ khóc lên. Khá tốt tôi còn nhịn được. Số lần chịu tổn thương quá nhiều, tôi thật không muốn đem những giọt nước mắt này của mình đưa cho những thứ vẫn luôn một mực không xem tôi là người thân.

“Anh có phải đã sớm biết rồi hay không? Nên mới cố ý an ủi em từ trước?” Tôi mở miệng nói.

“Tiểu thư thân mến, anh đúng là cố ý an ủi em trước khi biết tin. Nhưng em vẫn còn muốn khóc đấy thôi. Chẳng lẽ anh không sánh bằng những người đó sao?” Khưu Thiên Trường giọng mang chút ủy khuất, chút nũng nịu. Tôi quả thật so với anh ấy lớn tuổi hơn, mỗi lần anh ấy gọi tôi là chị dâu, tôi đều có một loại cảm giác đặc biệt.