Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 77: Thúc ép




“Như Ngọc!” Tiêu Lạc Thiên mừng mừng tủi tủi đồng thời nắm tay Nhan Như Ngọc, “Hóa ra em vẫn luôn yêu anh, thật xin lỗi, là anh sai, để em rơi vào tình huống như vậy.”

“Anh Tiêu, cái này không thể trách anh, ai bảo em yêu anh, yêu một người là chuyện cả đời đó, chúng ta quen biết mười năm, yêu nhau hai năm, chia xa hai năm, em đã thử quên anh, nhưng em không có cách nào cả, thật xin lỗi, anh Tiêu, em không nên không kiềm chế được, không nên mãi chẳng quên được tình xưa.”

Bọn họ ôm nhau, tương đối thâm tình, còn tôi bị tất cả mọi người chỉ trích, ngang ngược yêu cầu tôi nói xin lỗi, cái người vừa nói muốn sống qua ngày thật yên bình với tôi cũng đã sớm quên tôi mất rồi.

Nếu là trước kia, tôi vốn đã không chịu đựng nổi áp lực, tôi bình tĩnh lạ thường, hoàn toàn không bị những người này áp đảo, tôi nghe được tiếng cười nhạt phát ra từ miệng mình, thật giống như nhìn thấy một màn kịch hay vậy, vỗ tay nhẹ vài cái, thốt ra một câu nói ác độc.

“Đúng là nghĩa nặng tình thâm tới mức khiến người ta cảm động, nhưng nói chuyện tôi ngang ngạnh chia rẽ tình cảm hai người, tại sao đến tôi cũng không biết nhỉ? Muốn tôi thừa nhận mình là tiểu tam, nằm mơ à!” “Vị tiểu thư này, Như Ngọc là cô gái tốt như vậy, tại sao cô nhất định phải làm khó cô ấy chứ? “ Người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ lên tiếng tỏ vẻ không vui, tôi nhìn anh ta một cái chợt nhớ tới lần trước ở bữa tiệc của Nhan Như Ngọc, tôi còn va vào anh ta.

Khó trách lại cảm thấy quen mắt, trước kia bức tranh Nhan Như Ngọc vẽ được đăng báo, lúc được phỏng vấn, hắn tham dự với tư cách đàn anh của Nhan Như Ngọc, khi còn bé, người đẩy tôi xuống nước cũng chính là anh ta, em trai của Tống Văn Kiệt, Tống Văn Thanh, chỉ tiếc rằng anh ta xuất ngoại quá sớm, tấm mấy năm rồi chưa trở về.

“Vân Vân!” Tiêu Lạc Thiên đi tới, không để ý tới sự giãy dụa của tôi, tôi ngửi thấy mùi nước hoa thuộc về Nhan Như Ngọc trên người anh ta, dường như muốn nôn thẳng ra: “Như Ngọc rồi cũng đi, sao có chút chuyện nho nhỏ này mà em cũng không đồng ý chứ? Chỉ cần em giúp em ấy lần này, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống qua ngày, chẳng nhẽ không tốt sao?”

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, trong mắt ngay cả thất vọng cũng không có, người đã thất vọng quá nhiều lần, sao còn có lời nào có thể diễn tả nỗi thất vọng, chỉ có chết lặng, tê liệt, tôi chỉ mặt mình nói: “Như Ngọc Như Ngọc, gọi cũng quá nhiệt tình rồi đấy, sự nghiệp của cô ta quan trọng vậy tất thảy của tôi thì không quan trọng hay sao? Anh có biết hay không, cái quyết định này sẽ tổn thương tới tôi.”

“Nhưng em ngay cả công việc cũng không có, ai sẽ chú ý tới em.”

“Cũng bởi vì tôi chỉ là một thứ nhỏ bé đáng thương có cũng như không cho nên tôi phải chịu đựng tất cả những ủy khuất đó hay không? Tổng giám đốc Tiêu, Tiêu đại gia, cái mà anh gọi là sống qua ngày thật tốt chính là tôi chết trong danh nghĩa tiểu tam tiếp tục quỳ liếm dưới chân anh đúng không? Xin lỗi, cái ngày tốt đó tôi không cần, có phải anh đã quên mất lần trước anh cầm giấy ly hôn tới bên trong viết gì không.”

Tôi tuyệt đối sẽ không quên lúc bản thân muốn ly dị anh ta đã chụp lại những tấm hình kia, những tấm hình đủ để tàn phá nửa đời sau của tôi, “Anh chụp nhiều hình tôi cùng nhiều người đàn ông ở bên nhau như vậy, thật làm khó anh, tôi cũng không biết mình lại quen nhiều đàn ông lạ như vậy đấy? Lại còn toàn là anh em tốt của anh, cái nón xanh này anh đội vui như vậy thì kêu tất cả bọn họ tới, chúng ta thử một chút xem sao, nói thật là có vài người đến tên tôi còn chưa biết.”

Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, mới bình tĩnh được chốc lát đã gặp phải vấn đề khó khăn như vậy, tôi hất tay Tiêu Lạc Thiên ra rồi lao ra khỏi bệnh viện, rời bỏ tình yêu với anh ta, rời bỏ hứa hẹn sống thật tốt qua ngày của anh ta, ai yêu thích việc ở chung với đôi cẩu nam nữ này thì qua, tôi không muốn qua.

Ngay đến cái loại chuyện tự sát đó cũng thật là buồn cười, tôi chỉ liếc qua Nhan Như Ngọc cũng biết cô ta đang diễn trò, cái người tiếc mạng như cô ta, có tiền có nhà có sự nghiệp sao có thể vì không giải thích được nên hành vi giống như tự sát, cùng lắm là muốn giả bộ đáng thương tẩy trắng mà thôi.

Một thân một mình đón xe quay lại phòng trọ, tôi đoán tối nay Tiêu Lạc Thiên sẽ không thở về nữa, khóa cửa xong liền vùi mình vào trong chăn, quá mệt mỏi, vĩnh viễn chỉ có cãi vã và tính toán, không thể không có.

Nhan Như Ngọc giống như thể đòn bẩy của đời tôi vậy, chỉ cần tôi có cơ hội thở ra một chút là cô ta có thể khiến tôi quay vòng trong rất nhiều chuyện, có lúc tôi vẫn không hiểu được, dù sao giờ đây cô ta đã có sự nghiệp thành công, lại còn như hoa kiều, xung quanh là một vòng những người đàn ông độc thân hoàng kim.