Khưu Thiên Trường, trong lòng tôi thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên, xa xa có một chiếc xe nháy đèn hai cái, tôi định thần nhìn một lần, dưới ánh đèn đường mông lung, vậy mà đó lại là xe của Khưu Thiên Trường.
Tôi cho là mình đã hoa mắt nên dùng sức dụi mắt, cố gắng để có thể nhìn rõ tất thảy những gì xảy ra trước mặt, chủ nhân của chiếc xe kia như thể hiểu được điều tôi đang suy nghĩ vậy, lại nháy đèn xe mấy cái.
Trong nháy mắt, tôi như thể đã thấy được vô số ánh sáng trước mặt chen lấu nhau bay về phía tôi, những thứ ánh sáng đó bao phủ mặt tôi, đó chính là thứ được đặt tên là hi vọng, kích động trong lòng thúc đẩy tôi nhảy xuống, ôm anh, tay cầm điện thoại cũng đang run rẩy.
Điện thoại nhận được một tin nhắn: “Ngốc quá, lúc này gọi điện thoại bị nghe được thì làm sao?”
Hóa ra anh không nghe điện thoại là cân nhắc cho tôi, bất an và nóng giận cũng bay biến, tôi cầm điện thoại di động nhìn ra ngoài cửa sổ để lộ một nụ cười ngốc nghếch, gửi một tin nhắn đi: “Anh biết câu chuyện về mối liên hệ giữa tình yêu và máy bay không?”
“Đây là câu chuyện em thấy trên TV từ hồi còn rất nhỏ, khi đó em chỉ cảm thấy nữ chính trong TV thật đáng yêu, thật lợi hại, rõ ràng cũng ngốc như em lại biết những thứ triết lý như vậy.” Khưu Thiên Trường gửi cho tôi một cái icon toàn dấu hỏi chấm: “Truyện cổ tích à? Hoàng tử cũng có rồi lại còn muốn đọc truyện nhi đồng.”
Tôi: “Cũng bởi vì gặp được hoàng tử nên em càng tin tưởng truyện thiếu nhi, tên ngốc lớn này, trời chiều rồi, mau trở về đi thôi.”
Khưu Thiên Trường: “Em đồng ý à?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Ngân hà còn chưa bị em san bằng, chờ ngày nào em có bản lĩnh của Tinh Vệ lấp biển, ra đại chiêu, là em có thể chống mây bảy sắc rồi đi tìm anh.”
Khưu Thiên Trường nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Đám mây ở dưới chân anh rồi, không nên gấp, đại chiêu ở chỗ vương tử đây, ngủ đi, nhớ, không cho em hôn môi cậu ta, nếu không anh đánh chết cậu ta.”
Tôi khẽ cười một tiếng thật thấp để anh đi trước, tôi muốn nhìn xe của anh rời đi, Khưu Thiên Trường lóe đèn xe lên ba lần, tỏ ý mình phải đi rồi mới lái xe đi, tôi vẫn nhìn chiếc xe đó, nụ cười đơn giản trong veo.
Lúc tôi chật vật nhất, có một người đàn ông như vậy để gửi gắm, là may mắn của tôi, tôi không biết, giữa tôi và Khưu Thiên Trường cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ anh là luồng ánh sáng nhạt duy nhất trong cuộc đời của tôi.
Tôi không ra khỏi phòng ngủ mà cứ mặc quần áo như vậy nằm ra giường, Khưu Thiên Trường lại nhắn tin cho tôi, lần này là anh hỏi tôi: “Em biết đèn xe lóe sáng ba lần có ý gì không?”
Tôi chớp mắt mấy cái, chúng tôi đang đố đối phương các vấn đề trong truyện đồng thoại hay sao? Chẳng qua tôi thực sự không hiểu, vừa muốn hỏi anh thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, còn có tiếng mắng chửi của Tiêu Lạc Thiên, nếu như tôi không mở cửa nhất định anh ta sẽ giống như lúc ở nhà trọ bên kia, trực tiếp đá cửa, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ra.
Tiêu Lạc Thiên vào xong liền ôm tôi lên giường, tay chân cũng không quy củ nữa, lần anh ta dùng sức muốn cưỡng ép tôi còn sờ sờ trước mắt, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, nói bằng giọng giễu cợt: “Hóa ra anh gọi tôi quay về chính là chuẩn bị cưỡng ép tôi thêm lần nữa sao, người đàn bà bên ngoài của anh chưa đủ để anh nhét à?”
Tiêu Lạc Thiên đưa tay lên muốn tát tôi một cái, tôi không tránh, ngay cả ý tránh cũng không có, cùng lắm là nhìn chằm chằm anh ta bằng đôi mắt lạnh lùng, cái tát kia cuối cùng cũng không rơi xuống mặt tôi, anh ta ôm tôi ngã xuống giường, ôm thật chặt.
“Ngày đó em cứu anh, anh rất vui, trong lòng em vẫn có anh, sau này, chúng ta sống qua ngày thật vui vẻ có được hay không? Không nên để ý những thứ trước kia nữa.”
Tôi không trả lời Tiêu Lạc Thiên, nếu như tôi lên tiếng, chỉ có thể dùng lời lẽ khắc nghiệt nói chuyện với anh ta, cãi vã không ngừng, cần gì phải thế.
Sự bình tĩnh như vậy không duy trì được một giây đồng hồ, điện thoại di động của Tiêu Lạc Thiên rung lên, anh ta tiếp tục ôm tôi, làm bộ mình là một người chồng tốt đẹp thâm tình dịu dàng, đưa tay ra ấn tắt điện thoại, nhưng điện thoại kia rung lần thứ hai rồi lại rung lần thứ ba, tôi thấy biểu cảm đấu tranh của anh ta, bản thân cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Không nhận cũng được à? Nói không chừng lại có việc gấp.”
Tiêu Lạc Thiên đứng dậy, nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của tôi tiện tay cầm lấy điện thoại liếc một cái, không nhịn được nhận điện, vừa nghe thấy giọng nói bên đầu dây bên kia thì đột ngột biến sắc, kéo tôi chạy về phía cửa, vừa chạy vừa nói: “Nhanh lên một chút, chúng ta đi bệnh viện.”