"Bà nội."
Tôi bổ nhào vào trong lòng bà bật khóc lớn lên, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Tôi thật sự không muốn khóc ở trước mặt bà nội, vốn là tôi muốn an ủi bà ấy, nhưng lại vì một câu nói của bà nội mà tôi đã không nhịn được gì nữa rồi.
"Đứa bé ngoan, khóc đi, khóc hết tất cả những ấm ứcra đây, chờ phát tiết xong, tất cả đều sẽ tốt lên thôi." Bà nội nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng tôi, kiên nhẫn mà dỗ dành tôi giống như đang dỗ đứa trẻ vậy.
Tôi đã khóc thật lâu mới dừng lại được, thấy gió rất lớn, tôi gọi mẹ Vương cùng đỡ bà nội về trong phòng.
Có lẽ là do khóc quá lâu, tôi không ngừng nấc cục, có làm thế nào cũng không dừng lại được.
Mẹ Vương mang tới một ly nước ấm cho tôi, tôi cầm lấy mà uống hết một hơi, rồi mới tốt lên một chút.
"Cái thằng khốn nạn này, thế mà lại làm loạn ở bên ngoài, còn khiến cho mọi người đều biết. Bé ngoan cháu đừng sợ, có bà nội làm chỗ dựa cho cháu, muốn tiến vào cửa nhà bà, bắt buộc phải bước qua cái ải này của bà. Ai cũng không qua bà được, chỉ có cháu mới là cháu dâu mà bà thừa nhận thôi." Bà nội lớn tiếng trách mắng Tiêu Lạc Thiên. "Bà nội, thôi bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt. Từ trước tới nay, Lạc Thiên vẫn một lòng hướng về phía Nhan Như Ngọc, cháu cũng không muốn xen vào giữa bọn họ đâu, cháu muốn ly hôn với anh ấy." Tôi cố lấy dũng khí để nói ra chuyện ly hôn.
"Bà nội, cháu thật sự quá mệt mỏi rồi, cháu đã không thể kiên trì tiếp được nữa. Bà đừng đau lòng vì chuyện của cháu nữa được không? Cho dù cháu không phải là cháu dâu của bà, nhưng bà cũng vẫn là bà nội mà cháu tôn kính nhất. Cháu bảo đảm, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà, được không?"
Giọng điệu của tôi đắn đo, cẩn thận từng li từng tí nói.
Thấy sắc mặt của bà nội trở nên trắng bệch vì hai chữ ly hôn, tôi vội vàng ngậm miệng lại, sợ bà nội lại ngất đi nữa.
"Con nhóc này."
Bà nội thở dài một hơi, bà để mẹ Vương lấy thuốc đến, uống một hơi hết mấy loại thuốc rồi mới dừng lại, bà nói: "Cháu là do bà nhìn từ bé đến lớn, năm đó lần đầu tiên cháu tới nhà bà chơi, bà đã phát hiện cháu yêu thằng nhóc Thiên rồi, con người cháu đơn thuần lại giản dị, là kiểu người mà bà thích, cho nên, bà mới có thể kiên trì để thằng nhóc Thiên cưới cháu."
"Bà nội cũng biết sao?"
Tôi sờ mặt, đoạn thời gian đó tôi tự cho là mình yêu thầm, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Nhan Như Ngọc biết, bà nội cũng biết, rõ ràng là tôi chả nói cái gì hết, nhưng bọn họ chỉ nhìn vẻ mặt của tôi là đã nhìn ra được rồi.
Đáng tiếc, tôi cười khổ, Tiêu Lạc Thiên vĩnh viễn cũng sẽ không biết, cũng sẽ không cho rằng tôi yêu anh ta. Ở trong mắt anh ta, tôi chính là một người phụ nữ vì tiền mà không từ thủ đoạn gả vào cửa nhà giàu mà thôi, thậm chí, vì tiền tôi còn có thể cỡi hết mà phát sinh quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào.
Một lần uống rượu say ở quán bar đó, chính là bởi vì tôi vừa mới cãi nhau với Tiêu Lạc Thiên, tôi phát hiện anh ta vượt giới hạn, lời nói sắc bén hơn nhiều. Tiêu Lạc Thiên đã mắng tôi, không biết liêm sỉ không từ thủ đoạn, người phụ nữ dơ bẩn.
Lúc ấy tôi tức muốn điên luôn, mới đi tìm Khưu Thiên Trường.
"Chỉ cần là người thật sự chú ý đến cháu thì đều sẽ phát hiện ra thôi."
Bà nội tựa vào trên ghế sô pha, ánh mắt của bà nhìn tôi rất phức tạp: "Chuyện ly hôn bà hy vọng cháu có thể cân nhắc thêm một chút nữa, cháu đã yêu thằng nhóc Thiên nhiều năm như vậy rồi, thật vất vả hai đứa mới có thể ở bên nhau, cháu không nên bởi vì sự xuất hiện của Nhan Như Ngọc mà từ bỏ. Người phụ nữ này muốn có được mới cố gắng tranh thủ, nếu không, chờ cho khi cháu già rồi, thứ còn lại cũng chỉ có hối hận và trống rỗng mà thôi."
Bà nội cực kỳ cảm khái, trên mặt bà lại lộ ra cái loại vẻ mặt hối hận đan xen.
Tôi nghĩ, lúc bà nội còn trẻ tuổi, nhất định là một người có chuyện xưa, nhưng tôi thật sự không tìm thấy lý do để tiếp tục kiên trì nữa.
"Bà nội, có một số việc, chỉ một mình cháu kiên trì thôi thì không được. Cháu biết bà rất thích cháu, đôi khi, cháu cũng hận mình không thể thật sự là cháu gái của bà, như vậy, cháu vẫn còn có người thân quan tâm rồi. Nhưng mà bà nội, cháu không muốn tranh giành nữa."
Bà nội nhíu mày, dường như rất buồn bực.
Tuy bình thường thấy tôi ăn nói cẩn trọng, nhưng lại cực kỳ kiên trì, bà bất đắc dĩ nói: "Ít nhất chờ bà qua đại thọ bảy mươi tuổi rồi nói sau, bà còn muốn cảm thụ cảm giác con cháu quây quần một chút nữa. Bà cũng không sống được bao lâu nữa."
Làm sao tôi còn có thể tiếp tục kiên trì được chứ, bà nội cũng đã bảy mươi tuổi rồi, bà chỉ là muốn giữ lại đoạn hôn nhân này của tôi và Tiêu Lạc Thiên mà thôi.
Đối mặt với một người thân quan tâm tôi như vậy, tôi đã không tìm được lý do để từ chối rồi.