Tôi nghe lời bước đến, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán anh ấy, sau đó mới vội vã ra cửa.
Đi ra khỏi khu nhà trọ, ngồi lên xe buýt rồi tôi mới ngớ ra, vậy mà tôi đã đồng ý sống chung dưới một mái nhà, ngủ chung trên một chiếc giường với Khưu Thiên Trường.
Tôi khẽ sờ cằm ngẫm nghĩ, nhà là do anh ấy dùng danh nghĩa của tôi để mua lại, từ bây giờ anh ấy sẽ đến đây ở, chỉ là có thêm một người là tôi thôi: "Sao mình lại cảm thấy có gì đó lạ nhỉ?"
Công ty này đúng là rất tốt, tôi đến nhận việc nói rằng mình vừa bị ốm nên không thể tới đúng hẹn, vậy mà người giám đốc tiếp chuyện tôi hôm qua lại không hề tức giận chút nào, còn bảo tôi về nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa còn nói thêm, dặn tôi ngày mai đến làm việc là được rồi, dù sao hợp đồng cũng đã ký, không sợ tôi chạy mất.
Không phải là tôi nên sợ mất việc sao?
Những lời của giám đốc khiến tôi mơ màng, trong lòng sinh ra cảm giác mình là nhân tài không thể thiếu được của công ty.
Dù sao vẫn chưa mất việc, tóm lại là chuyện tốt đúng không? Tôi đi trên hành lang, nhìn nhân viên đi đi lại lại, đúng là công ty nghiêm chỉnh, trên tường ở sảnh tiếp khách cũng treo đầy các loại giấy chứng nhận, không có gì không đúng cả.
"Được rồi, không cần nghĩ lung tung nữa, có công việc, có hợp đồng, đúng là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng không tìm thấy. Sao mình cứ phải nghi thần nghi quỷ làm gì."
Sau đó tôi đến bộ phận nhân sự nhận đồng phục và tài liệu cho công việc mình phải làm ngày mai.
Lúc đang định ra về, vừa xuống dưới lầu đã nhận được điện thoại của Trương Hân, giọng cô ấy vô cùng vui vẻ, kích động nói: "Vân Vân, có tin tức cực kỳ tốt. Chuyện Nhan Như Ngọc làm người thứ ba cướp bồ của người khác đã bị vạch trần trên mạng rồi, hiện giờ khắp nơi đều đang mắng chửi, lên án cô ta đó. Không cần cậu mắng cũng có người mắng cô ta rồi, đúng là hả giận thật."
"Tin tức gì thế?" Tôi hờ hững hỏi lại.
"Ôi bà cô của tôi ơi, cậu đúng là ngốc bẩm sinh. Chuyện hôm qua trong nhà ăn, có nhiều phóng viên vây quanh cậu như vậy, cậu quên hết rồi sao?"
Cách màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được cảm giác hận rèn sắt không thành thép của Trương Hân đối với tôi.
"Thân phận của Nhan Như Ngọc và cậu không giống nhau, cậu chỉ là nhân vật nhỏ bé không có tên tuổi gì, ai thèm phỏng vấn chuyện chồng cậu có ngoại tình hay không. Nhìn Tiêu Lạc Thiên có vẻ lợi hại vậy thôi, nhưng vẫn chưa nổi tiếng bằng bà Tiêu đâu, đều là người vô hình cả thôi cậu hiểu không. Nhưng mà Nhan Như Ngọc lại khác, cô ta là người của công chúng, là họa sỹ nổi tiếng, từng đi du học còn nhận được giải thưởng, rất nhiều người biết tên, cũng rất nổi tiếng trên mạng, chính là người có danh tiếng đó."
"Cho nên chuyện này ầm ỹ rất lớn sao?" Tôi ngây ngốc hỏi.
"Bây giờ, cậu lập tức đến quầy báo hoặc là tìm một cái máy tính nào đó, cậu có mạng chứ? Vào xem nhanh lên đi, chắc chắn sẽ khiến cậu hả giận. Đám cư dân mạng kia mắng rất lợi hại, nói cô ta nhìn giống như tiên nữ thật ra lại là kỹ nữ, thực chất bên trong là loại đàn bà ty tiện chuyên đi cướp chồng người khác. Đúng là khiến lòng người hả hê."
Trương Hân nói như bắn súng liên thanh, tuôn ra một tràng rồi bắt đầu thở ra.
Nhìn thấy phía bên đường đối diện đúng lúc có một quầy bán báo, tôi lập tức chạy tới mua một tờ báo mới, quả nhiên bên trên có hình của Nhan Như Ngọc, cũng không biết có phải do tôi quá vô hình hay không, mà trên báo chỉ chụp được bóng lưng của tôi mà thôi.
Hình ảnh Nhan Như Ngọc đang ôm Tiêu Lạc Thiên vô cùng rõ ràng, phần tin tức phía dưới viết cường điệu giống như tận mắt nhìn thấy Tiêu Lạc Thiên và Nhan Như Ngọc bắt nạt tôi. Khi tôi không màng sống chết cứu Tiêu Lạc Thiên, anh ta lại lựa chọn Nhan Như Ngọc, hình ảnh hai người nghênh ngang rời khỏi chỗ đó được viết rất sống động, đúng là đã coi tôi thành người đáng thương rồi.
Trong lòng tôi có chút phức tạp, bởi vì trên tấm ảnh, khi Tiêu Lạc Thiên ôm Nhan Như Ngọc, ánh mắt anh ta dịu dàng giống như đã có được cả thế giới vậy, giống như không nhìn thấy bất kỳ ai khác trên đời này.
Nhưng không thể phủ nhận một điều, tôi rất vui, bình thường Nhan Như Ngọc luôn diễu võ dương oai, hoàn toàn coi tôi là con khỉ muốn chơi thế nào thì chơi, thậm chí vì chứng minh tôi vô dụng cô ta cướp cả Tiêu Lạc Thiên. Không ngờ cô ta lại quên mất, cô ta không giống tôi, cô ta là người của công chúng, dám phơi bày chuyện này trước mặt mọi người, kẻ gặp xui xẻo chính là cô ta.
Ai bảo người kết hôn với Tiêu Lạc Thiên là tôi, mà không phải là cô ta chứ.
"Sao rồi? Đã xem chưa? Mau nói chút đi, có phải vui đến mức hận không thể cho chủ biên của tòa soạn báo một nụ hôn nồng thắm không?" Trương Hân cười hì hì nói.
"Vui. Đúng là hận không thể hét lớn một tiếng, nói cho cả thế giới này biết, bà đây đã trở mình rồi."