Tôi khóc thì thôi đi, còn nằm trong lòng Khưu Thiên Trường, sau đó Khưu Thiên Trường ôm tôi nói, không phải sợ, anh ấy đang ở bên cạnh tôi đây, tôi nói tôi vẫn sợ, vừa rúc vào lòng anh ấy, vừa cắn cánh tay anh ấy, kết quả anh không kêu một tiếng nào, đợi khi tiêm xong, mới vỗ lưng tôi, an ủi: “Tiêm xong rồi, đừng sợ, anh ở cùng em.”
Thật là xấu hổ.
Một người phụ nữ ngoài hai mươi như tôi, vậy mà lại sợ tiêm, đây là chuyện gì chứ?
Tôi cứng miệng nói: “Em nói không là không.”
Nhưng ánh mắt lại không thể kiểm soát được nhìn về phía cánh tay đã xắn tay áo lên của anh ấy, sau khi nhìn thấy một hàng dấu răng ngay ngắn, tôi có một ý nghĩ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sựa vào độ sâu của dấu răng đó và trạng thái đến bây giờ vẫn chưa nhạt đi, có thể thấy lúc đó tôi đã cắn mạnh thế nào.
“Được, em nói không có thì không có.”
Khưu Thiên Trường cưng chiều xoa đầu tôi, loại phản ứng độ lượng này, càng thêm ủng hộ, giống như tôi đang làm nũng với bạn trai vậy, mặt tôi còn đỏ hơn vừa rồi.
Rõ ràng tôi đã làm mọi chuyện với Khưu Thiên Trường rồi, nhưng bây giờ, anh ấy lại đối xử với tôi giống như một người đàn ông đang theo đuổi bạn gái vậy, tôi ngược lại lại thấy xấu hổ. Khưu Thiên Trường đi đến bàn lấy một ít cồn Iốt, thấm vào tăm bông, khử trùng vết xước trên cánh tay tôi.
Tôi lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, lúc đó khi tôi đẩy anh ấy ra, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và không thể tin được của anh ấy, bên trong đó tràn đầy sự thất vọng, tôi cân nhắc giọng điệu, vẫn lấy hết can đảm nói: “Em xin lỗi.”
Khưu Thiên Trường ngạc nhiên nhướng mày, hỏi: “Đang yên lành sao phải nói xin lỗi chứ?”
Tôi sờ mũi, không nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, khẽ nói: “Hôm qua em đẩy anh ra đi cứu Tiêu Lạc Thiên, là bởi vì lúc trước anh ta đã cứu em, coi như là cắt đứt. Anh ta cứu em một lần, em cũng cứu anh ta, bọn em không phải công bằng rồi sao? Bọn em quen biết bao nhiêu lâu như vậy, tất cả ân oán cũng đều thay thế cho lần này.”
Khưu Thiên Trường hình như càng ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: “Em đang giải thích với anh sao?”
Anh ấy nói xong, tôi cũng ngẩn ra.
Đúng vậy, nếu là lúc trước, cho dù tôi quan tâm đến anh ấy, cũng sẽ suy nghĩ trong lòng, nhưng hôm nay, tôi vậy mà lại chủ động giải thích với anh ấy, hóa ra, bất giác, Khưu Thiên Trường ở trong lòng tôi, đã trở lên quan trọng như vậy.
“Em chỉ là... em chỉ làm cảm thấy, Tiêu Lạc Thiên vẫn luôn bắt nạt em, anh đến giúp em, nhưng em lại không biết tốt xấu quan tâm Tiêu Lạc Thiên, có chút ngốc, quá khiến người giúp đỡ em thất vọng rồi. Anh đừng có hiểu nhầm, em chỉ là...”
Tôi càng nói càng loạn, càng giải thích càng cảm thấy không đúng, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng lại, bất lực nhìn anh ấy.
“Hiểu nhầm cái gì?”
Nhưng tâm trạng của Khưu Thiên Trường lại rất tốt, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ.
“Không.”
Tôi không muốn để anh ấy biết, tôi để ý anh ấy nhiều thế nào, giống như trước đây, tôi cũng không để Tiêu Lạc Thiên biết tôi yêu thầm anh ta mười năm. Như vậy, khi rời đi, tôi vẫn có thể tìm lại một chút tôn nghiêm của lại của mình.
Tôi chính là nhát gan như vậy, yêu cũng không dám thừa nhận, thích rồi cũng không muốn để người ta biết. Thế này cũng tốt, ít ra thế này cũng có thể vui vẻ, dễ hợp dễ tan mà.
“Ngốc.”
Khưu Thiên Trường lại vuốt tóc tôi, tôi phát hiện anh ấy rất thích làm động tác này, thân mật mà ám muội, lại có một mùi vị béo ngậy.
Tôi lại muốn ăn kẹo que rồi, nói với anh ấy: “Khưu Thiên Trường, em muốn ăn kẹo que, anh lấy giúp em một cây có được không? Ở trong tủ.”
Khưu Thiên Trường đi qua, lục trong tủ một hồi, lấy ra một chiếc hộp rỗng.
Hết rồi?
Đều tại tôi háu ăn, cũng không biết Khưu Thiên Trường bảo An Kiến Văn mua kẹo que ở đâu, là vị mà tôi thích nhất, nhất thời không để ý, tôi đã ăn hết sạch cả một hộp to như vậy rồi.
Thấy tôi mong chờ nhìn anh ấy, Khưu Thiên Trường bất lực giang tay: “Anh đi mua.”
“Ừ.” Tôi chu miệng, lấp lánh nhìn Khưu Thiên Trường.
Khưu Thiên Trường tiến lại gần, chỉ vào má tôi: “Còn phần thưởng thì sao?”
Tôi ngoan ngoãn tiến lại gần hôn bẹp một cái, thấy anh ấy không hài lòng, lại hôn lên trán và mũi anh ấy một cái, lúc này anh ấy mới buông tôi ra rời đi.