Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 61: Sợ anh ấy không quan tâm đến tôi




Con người cô đơn quá lâu sẽ sợ hãi hơi ấm mà người khác mang đến. Khưu Thiên Trường quá ấm áp, đối với tôi rất tốt, cho nên tôi kháng cự đến bây giờ, nhưng vẫn yêu một chút ấm áp này.

Có lẽ người khác biết được suy nghĩ của tôi, nhất định sẽ chế nhạo tôi.

Trên đời này, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, trong lòng tôi có Tiêu Lạc Thiên, nhưng còn muốn vọng tưởng một người đàn ông khác móc tim móc gan ra đối xử với tôi, dựa vào cái gì chứ?

Nhưng tôi vẫn muốn nắm lấy chút hơi ấm này.

Tôi nhìn xung quanh, nơi này là do Khưu Thiên Trường chuẩn bị cho tôi, nhà thuộc về tôi. Không có một ai, tôi tiến lên nhẹ nhàng hôn lên môi anh ấy một cái, sau đó lại nhanh chóng lùi lại.

“Khưu Thiên Trường, có phải anh rất tức giận không? Em ngốc như vậy, vì Tiêu Lạc Thiên mà không cần cả mạng, nhưng anh ta lại có thể dễ dàng vứt bỏ em, dứt khoác quay người. Em cũng sắp giận chính mình rồi, em không biết tranh giành như vậy, luôn khiến người ta chán ghét. Nhưng lúc này, em thật sự rất sợ, anh cũng sẽ chán ghét em.” “Trong hơn hai mươi năm không coi là dài của em, ngoại trừ mẹ em, anh là người đầu tiên đối với em tốt như vậy. Khưu Thiên Trường, có lúc em luôn cảm thấy, anh thích em, nhưng em không biết loại cảm giác này có đúng không?”

“Em không dám yêu nữa, nếu như anh thật sự có một chút tưởng niệm với em thì anh có thể đợi em xử lý xong cuộc hôn nhân của em và Tiêu Lạc Thiên. Đợi sau khi em ly hôn, nếu như anh vẫn còn muốn em, em sẽ ở cùng anh, cho đến khi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối, lấy vợ sinh con, em sẽ rời khỏi anh, có được không?”

Tôi nói lảm nhảm rất nhiều, cứ nói như vậy, đến cả chính tôi cũng ngạc nhiên. Khưu Thiên Trường đối với tôi mà nói, vậy mà lại quan trọng như vậy, tôi vậy mà lại lưu luyến lòng tốt của anh ấy với tôi, thậm chí còn đồng ý trước khi anh ấy kết hôn, sẽ luôn ở cùng anh ấy.

Tôi không biết, nếu thật sự như vậy đợi sau này anh ấy thật sự kết hôn, có phải tôi sẽ đau khổ không muốn sống nữa. Nhưng có một điểm tôi rất chắc chắn, tôi sẽ không có bất kỳ vướng mắc gì với anh ấy sau khi anh ấy kết hôn, bởi vì, tôi chính là vợ của một người đàn ông, phát hiện chuyện người thứ ba gì đó đối với một người phụ nữ mà nói, quá đau khổ, quá khó chịu.

Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ chứ? Ít ra, tôi sẽ không làm loại người mà tôi khinh bỉ nhất.

Có lẽ là do vòng ôm của anh quá ấm áp, tôi mơ hồ lại ngủ mất, đột nhiên, hình như tôi nghe thấy có người đang nói chuyện.

“Thật sự rất ngốc, em không chỉ ngốc, còn ngốc đến nỗi khiến người khác đau lòng. Con đường theo đuổi vợ này thật sự rất dài, đợi anh kết hôn rồi, em còn muốn rời đi sao? Mơ đẹp quá, gả cho anh rồi em không được đi đâu cả, muốn đi cũng chỉ có thể đi cùng anh. Đồ ngốc.”

“Em muốn anh nói gì với em mới tốt đây? Một giá đỡ lớn như vậy, em nói chạy qua liền chạy qua, em không sợ mình bị đập ngốc rồi không ai cần nữa sao? May mà, anh vẫn còn cần em. Trước kia em rõ ràng rất thông minh, tại sao bây giờ em càng ngày càng ngốc? Lúc đó, em là một cô nhóc mười ba tuổi, nhưng lại thẳng người đàm phán với bọn du côn, chơi đùa bọn chúng thì không nói, còn cứu được bao nhiêu người bọn anh. Lúc đó, anh đã chú ý đến em...”

Nói lảm nhảm rất nhiều, giống như ruồi nhặng vậy. Tôi không nghe rõ, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng rồi, tôi một mặt hoang mang ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, một động tác đơn giản cũng làm vô cùng khó khăn.

“Cậu đừng cử động lung tung, cẩn thận không gối đầu lại nghiêng đi, lát nữa khi truyền dịch lại kêu đau. Tớ không muốn bị cậu cắn cánh tay gào khóc đâu.” Trương Hân đỡ tôi dậy, lấy một cái đệm dựa đặt ở sau lưng tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, nhìn mấy vòng trong phòng, không nhìn thấy Khưu Thiên Trường, nói không thất vọng là giả.

Trương Hân nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, bĩu môi: “Tớ nói này, nhìn thấy tớ cậu thất vọng như vậy, nếu không phải đêm qua tớ thức trắng chăm sóc cậu, bây giờ cậu vẫn còn nằm một mình ở đây đấy.”

Đêm qua là mơ sao?

Trong lòng tôi đặc biệt thất vọng, vội vàng xin lỗi Trương Hân.

Cô ấy nói rất đúng, nếu như không có cô ấy, tôi thật sự chỉ có thể nằm một mình ở đây, tôi lắc đầu kim trên mu bàn tay hỏi: “Tớ bị làm sao vậy?”