Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 55: Để lại cho chị




Lời kia vừa nói xong, sắc mặt tôi liền thay đổi, sờ soạng chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, lạnh lùng nói: “Em họ, nhìn xem, chị cởi chiếc nhẫn cho em đeo nhé? Xem ra em thích hợp hơn chị, thấy thế nào, chồng!”

Tôi cố tình kéo dài từ “chồng” và liếc nhìn Tiêu Lạc Thiên. Bầu không khí trở nên khó xử vì những gì tôi nói. Người phục vụ có lẽ không ngờ rằng người phụ nữ kín đáo nhất trên bàn, giống như một bảo mẫu lại là người vợ, nhanh chóng xin lỗi tôi và xin lỗi không ngừng.

Tôi không có tâm trạng làm khó một người làm việc bán thời gian, dù sao tôi cũng là người sống ở dưới đáy, ai cũng không dễ dàng, tôi cười nhẹ: “Không cần xin lỗi. Dù sao thì chồng tôi có quan hệ với em họ tôi rất tốt, giống như một cặp đôi khiến người ta phải ghen tị, nhìn thôi đã thấy ghen tị rồi.”

“Đường Vân, đừng làm loạn nữa!” Tiêu Lạc Thiên mắng.

Tang Huyền Trang cũng nhỏ giọng nói “Đường Vân, cô đang nói cái gì vậy? Như Ngọc vừa mới trở về, Lạc Thiên quan tâm con bé một chút thì sao? Là chị họ, có cần thiết phải nhỏ nhen như vậy không? Lòng dạ cô sao hẹp hòi thế?” Đúng vậy, tôi hẹp hòi, tôi tính toán chi li đến tất cả mọi thứ, tốt nhất tôi nên làm là đem Tiêu Lạc Thiên tắm rửa sạch sẽ rồi mang lên giường Nhan Như Ngọc, sau đó cung kính nói với cô ta, đây là chồng của tôi, hãy thưởng thức đi, tôi sẽ nói cho mọi người, cac người mới là tình yêu đích thực, tôi nên rời khỏi.

Ngón tay tôi không ngừng xoa chiếc nhẫn để che đi sự cáu kỉnh và không hài lòng, tôi cười và nói: “Mẹ đừng giận, con chỉ đùa thôi.”

Cả bàn ăn đầy tâm tư. Tôi xem rau và đậu phụ có gì đặc biệt. Dù nó có ngon đến đâu, Không thể nếm được vị thịt. bắt đầu dùng bữa, tôi thấy một bát canh trong veo, nước lèo tèo gần như không có gì.

Tôi là một người phụ nữ thích những hương vị. Một bàn đồ ăn nhạt dần đi. Ngay cả con chim bồ câu nướng bắt mắt duy nhất cũng rất ngọt. Trong lòng tôi đã muốn đứng dậy và rời đi. Nhưng ngoài mặt lại mỉm cười dịu dàng, từ từ ăn những món ăn trước mặt anh ta.

Trong lúc đó, Tang Huyền Trang đang đi vệ sinh, Tiêu Lạc Thiên trả lời một cuộc gọi và rời khỏi bàn, trên bàn chỉ có ba chúng tôi, Đường Hoài Thương, người phục vụ của Nhan Như Ngọc, luôn nghe lời cô ta.

Nhan Như Ngọc đặt đũa xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng và nghiêm nghị, nhưng lời nói ra lại không dễ chịu cho lắm.

“Chị họ, hôm qua nghe nói chị bỏ nhà đi. Là phụ nữ đã có gia đình, làm chuyện này là không tốt. Dù sao phụ nữ đã có gia đình không nên đi qua đêm lung tung.”

Tôi cau mày nhìn vẻ mặt cười như không cười của cô ta, tôi luôn cảm thấy cô ta lại đang có ý đồ xấu. Nhan Như Ngọc có khả năng làm những việc xấu trở lên nghiêm trọng, và cô ta hoàn toàn cho thấy mình vô tội. Những điều xấu là do cô ta ép buộc những người khác.

Nghe lời cô ta nói, có lẽ ngày hôm qua cô ta đã đến nhà chúng tôi cùng cới Tiêu Lạc Thiên, mới biết tình hình trong nhà, tôi cười hỏi: “Vậy theo lời cô nói, phụ nữ chưa lập gia đình có thể đi ra ngoài. Qua đêm lung tung sao? Đặc biệt, dụ dỗ chồng người khác hoặc tương tự, điều này thật mới mẻ.”

Tôi cố tình làm ra vẻ mặt chợt nhận ra.

Biểu cảm trên khuôn mặt Nhan Như Ngọc thay đổi và trở lại vẻ tao nhã của cô ta. Cô ta bình tĩnh nói: “Chị họ, nhìn vẻ mặt thiếu thuyết phục của chị, hãy đánh một canh bạc và xem anh Tiêu sẽ giúp ai tiếp theo. Nếu anh ấy chọn chị, tôi sẽ bay về Pháp ngay ngày mai và tiếp tục sự nghiệp của tôi. Anh Tiêu để lại cho chị.”

Cô ta chớp mắt, ngay cả vẻ mặt cau có trông cũng rất đẹp, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng kiệt sức, Nhan Như Ngọc giống là thiên nga, còn tôi là vịt con xấu xí, vẻ ngoài kiêu ngạo, mạnh mẽ đến đâu thì sự tự ti trong lòng cũng không thể giấu được.

Nó giống như bây giờ, rõ ràng tôi là vợ của Tiêu Lạc Thiên, và tôi đã kết hôn sau khi họ chia tay, nhưng chỉ cần họ ở bên nhau, điều đó sẽ khiến tôi trở thành người ngoài cuộc và giống như một người tình nhân nhỏ.

“Để cho sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Cô hào phóng như vậy, có được không? Để một người đàn ông hết lòng với cô như một món đồ vật vậy.”