Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 43: Hoàng Tử trong truyện cổ tích




Hiển nhiên là Khưu Thiên Trường mắt trợn trọn chỉ vào cái lỗ chó, không nói lời nào trong một hồi lâu, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là lối thoát quý giá mà em nói đã dùng hơn mười năm qua sao?"

Tôi đỏ mặt, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực anh, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cảm thấy ở trước mặt Khưu Thiên Trường mình thật sự không còn một tí hình tượng nào nữa. Lúc thảm hại, chán nản, thê thảm nhất đều bị anh ấy thấy hết rồi.

“Khi còn bé, tôi đã chạy trốn rất nhiều người rượt đuổi bằng con đường này và phải chịu đói, anh đừng có mà coi thường nó.” Tôi gồng mình, thanh minh một cách ngang bướng.

Cuối cùng thì Khưu Thiên Trường vẫn không dẫn tôi chui qua lỗ chó đó mà cõng tôi nhảy qua tường. Với thân phận của anh ấy thì có hơi thô lỗ, trông không khác gì một tên trộm, nhưng anh ấy đã leo qua một cách hào hứng, đôi mắt bồ câu của anh chớp chớp lộ vẻ hứng thú, cõng tôi nói: “Đi thôi, Hoàng Tử đưa em rời khỏi rừng rậm u ám này."

Tôi lại hơi muốn khóc, với những đòi hỏi vô lý của tôi như thế vậy mà anh ấy vẫn có thể đáp ứng được, hơn nữa lại còn nhảy qua tường nhà họ Đường. Thử hỏi xem có người phụ nữ nào mà không động lòng cho được chứ. Lúc tôi muốn được người ta đưa đi, anh ấy giống như một Bạc mã Hoàng tử bất ngờ xuất hiện đưa tôi rời khỏi cái nơi mà tôi nhu nhược yếu đuối không muốn đối mặt này.

Nằm trên bờ vai rộng của anh ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy thật an tâm và ấm áp như vậy.

Khi Khưu Thiên Trường đưa tôi đến phòng khám, chân của tôi đã sưng lên như cái bánh màn thầu. Lúc bác sĩ sờ vào một cái tôi liền kêu đau. Sau khi được bôi rượu thuốc, tôi đau đến mức òa khóc, bác sĩ không kìm được liền nói: "Cô bé, đúng là yếu đuối quá mà."

Tôi đỏ mặt. Một người ở độ tuổi đôi mươi mà bị người ta nói như vậy, xấu hổ chết đi được.

“Chú à, không phải chân chú bị thương, làm sao chú biết có đau hay không.” Khưu Thiên Trường khịt mũi nhìn bác sĩ nói một cách lạnh lùng. Lúc anh ấy không nói cũng không cười, cực kì đáng sợ. Dường như biến thành một con người khác vậy, bộc lộ vẻ lạnh lùng sắc bén, dọa tôi sợ một phen.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh ấy và nói chúng ta đi thôi, bác sĩ người ta chỉ tùy ý cà khịa một câu thôi, không nhất thiết phải đôi co với người lớn tuổi làm gì. Như thường lệ, Khưu Thiên Trường bế tôi như công chúa và đưa tôi ra khỏi phòng khám. Tôi muốn tự mình đi, nhưng anh ấy liền từ chối.

Một chiếc xe Maybach đậu ở ven đường, Khưu Thiên Trường bế tôi lên xe, trong mắt tôi hiện lên vẻ kinh ngạc. Khi vừa qua đây rõ ràng là không có xe ở đây, chúng tôi đi vào chưa đến nửa tiếng đồng hồ. xe của anh ấy đã được đem qua rồi, không hổ là cậu hai nhà họ Khưu, luôn có người kề cận 24/24.

Sau khi lên xe, tôi mới phát hiện tài xế là An Kiến Văn, tôi thì vẫn đang nằm trong vòng tay của Khưu Thiên Trường, đột nhiên tôi xấu hổ, vội vàng đẩy anh ấy ra. Nhưng sau khi bị tôi đẩy ra, Khưu Thiên Trường đã vươn tay ra ôm lấy eo tôi, còn làm ra cái biểu cảm như nói là không muốn thả ra. Tôi vừa quýnh vừa cáu, bị người ta thấy cái bộ dạng này, tôi biết giấu mặt vào đâu đây chứ.

Tôi véo một phát vào eo anh ấy, Khưu Thiên Trường đau đớn nhắn mày lại, cũng không chịu buông ra, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn. Tôi bế tắc, không biết phải làm gì với anh ấy, thế là liều mình dựa vào lòng anh.

“Cậu đi nhanh thật đấy, suýt chút nữa tôi đã bị đám phụ nữ háo sắc dở hơi đó xé xác rồi.” An Kiến Văn chỉ vào son môi và mùi nước hoa trên người mình rồi cau mày.

“Nói thế thì chứng tỏ cậu chủ An cậu rất quyến rũ, diễm phúc lớn đấy.” Khưu Thiên Trường cười khà khà, cà lơ phất phơ gác chép chân lên, rung đùi.

“Chịu không nổi mà!” An Kiến Văn đạp ga khởi động xe, “Từ khi cậu về nước, cậu sắp trở thành cái tên đệ bên cạnh cậu rồi đấy, có anh em tốt như vậy sao?”

“Đã nói là anh em vậy rồi, anh em gặp khó khăn, lẽ nào không nên giúp.” Khưu Thiên Trường không hề tỏ ra chút áy náy, và hướng dẫn An Kiến Văn lái xe nhanh hơn.

Tôi quan sát cuộc trò chuyện của họ và đột nhiên cảm thấy rằng đây mới là bạn tốt. Trước giờ cứ nghĩ quan hệ của Khưu Thiên Trường và Tiêu Lạc Thiên rất tốt. So sánh lại thì hoàn toàn lại không phải vậy. Mỗi lần Tiêu Lạc Thiên gặp Khưu Thiên Trường thì toàn bàn về chuyện làm ăn, hoàn toàn coi anh ấy như một cây tiền tài.

"Về nước nửa năm mà cứ đi lang thang bên ngoài. Lần trước về nhà còn bỏ nhà đi, bác gái gọi cho tôi một cả tỷ cuộc, hỏi cậu đang bận cái gì, có thời gian thì về xem thử, nếu không, tôi có nói dối cũng lừa không nổi rồi.”An Kiến Văn nói mà không biểu cảm gì.