Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 41: Người hiền thường bị người khác ức hiếp




Cảm nhận được có người luôn nhìn mình, tôi vờ như vô tình nhìn sang thì phát hiện đó là Khưu Thiên Trường. Vẻ mặt của anh ấy tràn đầy sự lo lắng như sợ thất lễ. May mà anh ấy không tiến đến mời tôi khiêu vũ, nếu không sẽ rất vui. Khúc nhạc kết thúc, không ngờ Nhan Như Ngọc lại dắt theo Tiêu Lạc Thiên quay trở lại. Rồi cô ta lại nắm tay của Tiêu Lạc Thiên đặt vào lòng bàn tay tôi.

“Chị họ à, vừa nãy em mượn anh Thiên nhảy một điệu, mong là chị sẽ không phiền lòng. Hai năm rồi em và anh Thiên không gặp nhau, em rất nhớ anh ấy. Vì vậy mới nhân lúc khiêu vũ nói chuyện với anh ấy. Nói ra thì hai người cũng đã kết hôn được hai năm rồi. Chúc mừng chị!”

Tôi càng cười rạng rỡ. Câu nói này vốn dĩ là cô ta đang khoe khoang với tôi rằng cô ta quen Tiêu Lạc Thiên nhiều năm rồi, còn chúng tôi chỉ mới cưới nhau được hai năm. Cô ta cũng đâu phải bạn gái cũ của chồng tôi, có gì mà khoe khoang chứ?

Tôi ngẩng cao đầu, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là chị không để ý rồi. Em là em họ của chị cơ mà!”

“Chị họ, hôm nay chị xinh quá đi!” Tròng mắt Nhan Như Ngọc di chuyển liên tục, cười dịu dàng làm ra vẻ như đang nghiêm túc khen tôi vậy. “Vẫn không bằng em mà!” Mặt tôi sượng đơ. Thật ra lúc vừa thay lễ phục xong tôi cũng bị chính mình làm bất ngờ. Hình dáng tôi ở trong gương như được trẻ ra thêm vài tuổi. Hàng lông mày sắc lẹm, làn da mịn màng bóng loáng như sữa tươi và đôi môi đỏ chúm chím càng tô thêm vẻ quyến rũ lẫn chút tinh nghịch.

“Chị họ chê cười rồi! À đúng rồi, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, chúng ta cùng uống một ly đi! Chúc mừng chị và anh Thiên đã kết hôn được hai năm rồi!” Nhan Ngọc Như phóng khoáng lấy hai ly rượu, đưa một ly cho tôi còn một ly thì giữ lại cho mình.

Tôi thấy Nhan Như Ngọc đã uống cạn, tôi mà không uống thì cũng ngại. Vừa nâng ly lên chưa kịp uống thì đột nhiên, có người ở đằng sau đẩy tôi một cái khiến tôi loạng choạng bổ nhào về phía trước. Thật ra tôi có ngã thì cũng không sao, nhiều nhất thì cũng chỉ bị người ta cười một trận mà thôi.

Nhưng Nhan Như Ngọc lại đang đứng ở ngay trước mặt tôi. Tôi không đứng vững được, không chỉ ngã lên người cô ta mà còn làm đổ hết ly rượu lên người cô ta. Mắt cá chân tôi đau nhói. Vừa quay đầu nhìn, tôi bèn thấy Đường Hoài Thương đã bước vào trong đám đông, cô ta nở một nụ cười ác ý với tôi. Cô ta đã cố tình làm vậy!

“Á! Như Ngọc!” Tang Huyền Trang và Hạ Nghiên Hồng lập tức chạy đến và đẩy tôi ra, lo lắng đỡ Nhan Như Ngọc dậy

Khoé mắt cô ta đỏ hoe, làm ra vẻ mặt đầu uất ức nhìn tôi như muốn khóc. Lễ phục của cô ta còn bị tôi làm ướt một mảng. Bộ dạng uất ức của cô ta như thể mình bị ức hiếp, như đang cố ý nói rằng không phải tôi bất cẩn bị ngã. Nhưng cô ta còn chưa nói gì thì Đường Văn Kỳ đã xông tới đánh tôi một bạt tay.

“Đường Vân, mày thật quá đáng! Như Ngọc chỉ khiêu vũ với Lạc Thiên thôi mà! Mày có cần ức hiếp nó như vậy không hả? Mày có còn coi người cô này ra gì không hả?”

Tôi bị đánh một bạt tay bèn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Tôi ôm một bên mặt quay sang nhìn thì thấy Tiêu Lạc Thiên đã chạy đến bên cạnh Nhan Như Ngọc và đưa cho cô ta một chiếc khăn tay. Gương mặt anh ta lúc này tràn đầy sự lo lắng và có lỗi, hoàn toàn không để ý đến người vợ là tôi đây đang cần đến sự giúp đỡ của anh ta như thế nào.

Tôi thầm thở dài trong lòng, rõ ràng là quen rồi nhưng trong lòng vẫn nhói đau.

“Chị à, anh Thiên và chị Như Ngọc vốn là bạn của nhau mà. Chị không thể chỉ vì hai người đã kết hôn mà buộc hai người thông không làm bạn nữa được! Hôm nay chị Như Ngọc trở về là ngày tốt, nhưng chị là như thế này… Haiz, đúng là có chút quá đáng rồi!”

Đường Hoài Thương bước ra khỏi đám đông, vừa thở dài vừa đi tới chỗ Nhan Như Ngọc. Cô ta làm ra điệu bộ như thay chị mình gánh tội, nói: “Thưa cô và chị Ngọc Như, dạo gần đây chị cháu mới vừa bị sẩy thai nên tâm trạng không được tốt. Xin hai người đừng làm khó chị ấy nữa, dẫu sao thì chị ấy cũng vừa bất cẩn làm mất đứa bé.”

“Bản thân mình không giữ được đứa nhỏ trong bụng là do cô ta vô dụng. Thế thì cũng không thể đem người khác ra để trút giận được!”

Một nhóm người vây quanh bao vệ Nhan Như Ngọc. Cô ta đứng giữa đám đông như một công chúa giáng trần. Hàng lông mày khẽ cau lại và gương mặt làm ra vẻ tự trách, cô ta nói: “Là do bản thân tôi không cẩn thận. Mọi người đừng trách chị họ nữa, chị ấy không cố ý đâu!”

Cô ta làm ra vẻ nhân từ độ lượng tha thứ cho tôi như vậy càng khiến cho tội danh của tôi được khẳng định. Cô ta được những người khác dìu lên lầu thay một bộ đồ mới. Còn tôi đứng giữa đám người, đầu tóc rối bù, chiếc váy đỏ lại bị rượu vang đổ trúng ướt nhèm nhẹp… Tất cả như thể đang cười nhạo cho sự ngu ngốc của tôi.