Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 30: Canh gà mái già hầm táo đỏ




Một giấc ngủ đến khi mặt trời lên cao, tôi vừa tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng của Khưu Thiên Trường đâu. Tôi đã quen với việc anh ấy luôn xuất quỷ nhập thần như thế, nếu không phải anh ấy có độ ấm và hô hấp, thì anh ấy rất giống mấy yêu quái nam trong phim thường chiếu, chuyên môn ra ngoài vào buổi tối để làm hại phụ nữ.

Trong phòng tổng thống xa hoa, mỗi một món đồ bên trong đều lóng lánh xa xỉ, tôi vừa đánh răng vừa suy nghĩ việc vấn đề rất quan trọng bây giờ, ngày hôm qua tôi ra ngoài không mang theo nhiều tiền, không biết có đủ trả tiền phòng một đêm không nữa.

Nhưng rõ ràng tôi đã suy nghĩ dư thừa rồi, nhân viên phục vụ của khách sạn chẳng những đưa quần áo đã giặt sạch đến, mà còn đưa thêm một phần bữa sáng dinh dưỡng còn nóng hổi, đặc biệt thích hợp cho tôi ăn.

"Thưa quý cô, đêm qua quý ông kia đã căn dặn muốn cô dùng hết chén canh này thì mới có thể rời đi."

Cuối cùng nhân viên phục vụ mang một chén canh đến, tôi mở nắp ra thì thấy đó là một chén canh gà mái già hầm táo đỏ, chuyên dùng để bồi bổ thân thể cho phụ nữ mới sinh non xong. Những ngày tôi nằm viện đó, cũng không thấy Tiêu Lạc Thiên một lần mang đến cho tôi. Tôi cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng lên, trong lòng thầm mắng Khưu Thiên Trường một trận, người này sao lại có thể làm vậy chứ? Đều đi rồi mà cũng muốn trêu chọc tôi, còn cẩn thận chăm sóc tôi như thế. Tôi không thích được người khác quá đề cao và đối xử quá tốt như vậy, vì như thế khi té ngã sẽ càng đau thêm.

Hương vị chén canh cũng bình thường, nhưng tôi lại một hơi uống cạn, đến cả táo đỏ và cẩu kỷ cũng bị tôi ăn sạch: "Hương vị canh gà của khách sạn các người làm quá bình thường, lần sau nhớ cải thiện thêm."

Nhân viên phục vụ chỉ mỉm cười không nói gì, tôi cũng không hỏi lại chỉ xách túi rời khỏi khách sạn. Nếu lúc này tôi ngoảnh đầu lại, nhất định tôi sẽ thấy Khưu Thiên Trường người mà tôi vốn cho là đã rời đi đang đứng ở cửa khách sạn, mà đứng cạnh anh ấy là nhân viên phục vụ kia.

Thật lâu sau đó, khi tôi đã kết hôn với Khưu Thiên Trường, tôi mới biết được khách sạn này là của Khưu Thiên Trường và chén canh gà đó cũng là chính tay anh ấy hầm.

Là bà chủ gia đình, chỗ tốt lớn nhất chính là không cần suy xét đến việc tan làm trễ, tôi đi vào đại sảnh của công ty nhà họ Tiêu, lấy hợp đồng hôm qua đã ký xong đưa cho cô gái tiếp tân rồi rời đi.

Mở di động ra, không ngoài dự đoán có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tiêu Lạc Thiên, còn có những tin nhắn chứa đầy lời lẽ cay nghiệt ác độc của anh ta, tâm trạng tôi vốn đang bình tĩnh lập tức trở nên trầm trọng. Giữa tôi và Tiêu Lạc Thiên, giờ đây chỉ còn lại mỗi dối trá và những lời cãi vã thôi sao?

Đang nghĩ ngợi thì có điện thoại gọi đến, là Tiêu Lạc Thiên. Tôi chần chờ một lát rồi chọn nghe điện thoại, tôi cất giọng lạnh lùng hỏi: "Có việc gì sao?"

Tiêu Lạc Thiên ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên đã bị giọng điệu lạnh lùng của tôi chọc cho tức điên lên, giọng nói anh ta lộ ra sự khinh thường: "Làm sao vậy, một buổi tối chơi bời lẳng lơ bên ngoài rồi đến chồng cũng không muốn gặp sao, xem ra năng lực của Khưu Thiên Trường không tồi đến cả đôi giày rách tôi đã dùng qua như cô mà cậu ta vẫn có thể hăng say làm được."

Lửa giận trong lòng tôi lập tức nổi lên, tôi là đôi giày rách vậy anh ta là cái gì?: "Xin lỗi đã khiến anh thất vọng rồi. Tôi không có khuynh hướng thích tự ngược, cho nên không thể vừa mới sinh non đã lên giường với đàn ông. Nhưng mà anh thì khác, đêm qua nhất định rất vui sướng đúng không, không có bà thím già như tôi đây gây rối thì giấc ngủ cũng ngon hơn đúng không?"

Tiêu Lạc Thiên hiển nhiên không tin lời tôi nói, anh ta lên giọng chất vấn tôi: "Đừng tưởng rằng cô nói thì tôi sẽ tin, tôi gọi điện thoại đến sao cô không bắt máy? Cả đêm qua cô không trở về là đi đâu?"

"Trở về để nhìn cảnh tượng anh yêu thương ân ái với người phụ nữ khác sao? Sau đó nhìn anh tiếp tục chà đạp tôi sao?" Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Lạc Thiên, tôi chỉ còn lại sự thờ ơ. Thì ra sau khi con người ta mất hết đi hy vọng, thì có thể nghĩ gì đều nói hết ra, mà bây giờ đây tôi như một người mọc đầy gai nhím, không ngừng dựng thẳng từng cái gai nhọn trên người lên để đâm vào bất cứ ai đến gần tôi, đặc biệt là Tiêu Lạc Thiên.

"Tiêu Lạc Thiên, đừng có mà chó chê mèo lắm lông như vậy, tôi lẳng lơ còn anh thì lăng nhăng. Tôi nói còn không đúng sao, anh chẳng những đi tìm cô gái tên cái gì Mẫn đó, còn có cô gái tên cái gì Ngọc nữa mà, trái ôm phải ấp hạnh phúc viên mãn quá còn gì."

"Câm miệng, không cho phép cô được nói Như Ngọc như vậy!" Tiêu Lạc Thiên rất phẫn nộ, trong giọng nói của anh ta có thể nghe ra được sự tức giận âm trầm đó. Tôi nghĩ nếu không phải bây giờ anh ta không ở cạnh tôi, thì tôi đã cho anh ta ăn vài cái tát rồi.

Ở trong lòng Tiêu Lạc Thiên thì Nhan Như Ngọc giống như nữ thần vậy. Mỗi năm vào ngày sinh nhật của Nhan Như Ngọc, anh ta đều sẽ đi máy bay đến nước Mỹ để gặp cô ta. Tôi chưa bao giờ hỏi, cũng không dám hỏi đến, bởi vì trước nay tôi đều là kẻ thua cuộc dưới tay Nhan Như Ngọc.