Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 115: Chúng Ta Làm Lại Từ Đầu Nhé




Tiêu Lạc Thiên hít sâu một hơi, tôi có thể cảm giác được cơn giận của anh ta nhanh chóng bốc lên, lại bị một xô nước lạnh dập tắt ngay.

Tiêu Lạc Thiên đứng ở tại chỗ một lúc lâu, không ngừng hít sâu, rốt cục lại mở miệng, ngữ khí lại nhu hòa, nhẹ nhàng hỏi: "Em có sao không?"

"Nhờ phước của anh, chưa chết được." Tôi lạnh nhạt nói.

"Chuyện tối hôm qua, anh thực sự không biết gì cả."

Tiêu Lạc Thiên ý đồ muốn giải thích với tôi, nhưng tôi không tâm trạng nghe. Thế mà anh ta cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi lại tin sự việc không phải anh ta làm. Bởi vì Tiêu Lạc Thiên chính là người như vậy, bị tôi và Nhan Như Ngọc nuông chiều quá, làm rồi thì không những thừa nhận, còn có thể chỉ mặt tôi nói tôi quá đê tiện, đi lấy mình dụ dỗ cậu Vương nên mới làm cho người ta có ý đồ với tôi.

Nhưng như vậy thì sao, không phải anh ta làm, tôi sẽ tha thứ những chuyện trước đó anh ta làm sao? "Tôi biết rồi!" Tôi lạnh nhạt nói.

Tiêu Lạc Thiên trong mắt hiện lên một nét vui mừng: "Em tin anh sao?"

"Đúng vậy, người vô liêm sỉ như anh, sẽ quang minh chính đại làm chuyện xấu." Tôi mở ly giữ nhiệt ra, uống một ngụm nước, uống xong mới phát hiện, không phải nước lọc, mà là nước mật ong, tôi trước giờ không thích uống nước lạt nhắt, ly nước này nhất định là Khưu Thiên Trường chuẩn bị cho tôi, tôi quyết định một giọt cũng không sót lại.

Sau đó, mặt Tiêu Lạc Thiên lại đen, cái mặt giống như cái la bàn vậy, lúc đỏ lúc đen. Một lúc sau anh ta đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, lấy tay ôm eo tôi, thấp giọng nói: "Vân Vân, tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu, trước đó chúng ta có sự hiểu lầm quá lớn, nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là vợ chồng mà. Chúng ta hãy gạt bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu nhé.

"Phụt!" Ngụm nước mật ong tôi mới vừa uống trực tiếp văng lên mặt Tiêu Lạc Thiên, tôi cũng ho sặc, nhưng vì cái sặc đó, vết thương lại bị đau, tôi nhanh chóng che miệng lại, mẹ kiếp tên đàn ông này, anh ta có phải cố ý không?

"Vân Vân, em không sao chứ?" Tiêu Lạc Thiên khẩn trương lên.

Tôi đẩy anh ta ra rồi đứng lên, bị ôm tôi liền nổi da gà khắp người, nhìn mặt của anh ta, ngoài việc tối qua ngủ không ngon thì không có gì không ổn cả, tôi thử hỏi: “Anh có bị sốt không đấy?”

"Vân Vân!" Tiêu Lạc Thiên hiếm khi lộ ra nụ cười khổ như vậy: "Tối hôm qua nhìn thấy cả người em đều là máu còn bị Khưu Thiên Trường mang đi, con tim của anh rất đau, rất lo lắng đấy. Anh không muốn mất em! Chúng ta quên đi chuyện cũ được không? Làm lại từ đầu nhé.”

Đại khái đây là câu nói cảm động nhất của Tiêu Lạc Thiên trong nhận thức của tôi mười mấy năm nay, nếu là ở một năm về trước, trước khi Nhan Như Ngọc trở về, nếu lúc Nhan Như Ngọc ăn hiếp tôi, bố không chịu gặp mặt tôi mà anh ta chịu đứng cạnh tôi một lần thì tôi có lẽ không sẽ không kiên quyết đi với Khưu Thiên Trường đến cuối đời như vậy.

Tôi cảm thấy được trước mắt có chút mơ hồ. Câu tỏ tình đến trễ này không dễ dàng chút nào. Mỗi một lần, tôi đều chờ mong Tiêu Lạc Thiên có thể tin tôi một lần, có thể giúp tôi một lần, nhưng anh ta đều chỉ đưa cho tôi một ánh mắt lạnh nhạt với cái bóng lưng của anh ta.

Bây giờ trái tim này đã chết rồi thì anh ta lại bảo muốn làm lại từ đầu.

"Cho anh một cơ hội nữa được không?" Tiêu Lạc Thiên nhìn tôi khóc, muốn lau nước mắt cho tôi, bị tôi đánh bật tay cũng không giận dỗi gì: "Về sau, chúng ta sống tốt với nhau nhé.”

Những câu này thực sự rất quen thuộc, lần trước tôi bị Tiêu Lạc Thiên đem từ nhà bên kia về, anh ta cũng nói làm lại từ đầu, cũng chỉ là bởi vì lý do của bà, vì giúp Nhan Như Ngọc với cái hiệp định tạm thời thôi.

"Vậy Nhan Như Ngọc thì sao?" Tôi khóc, không phải bởi vì còn tình cảm với Tiêu Lạc Thiên, chỉ là vì tôi thấy không đáng cho chính mình thôi. Người đàn ông này, nhận thấy được bên cạnh tôi có người đàn ông khác, bản tính của đàn ông là sự chinh phục và chủ nghĩa đàn ông trỗi dậy nên mới thế. Trước đó cho dù tôi có nghe lời thế nào thì anh ta cũng không thèm để mắt tới tôi lần nào cả.

Biểu cảm của Tiêu Lạc Thiên cứng đờ, thấp giọng nói: "Như Ngọc cô ấy có rất nhiều hộ hoa sứ giả, sẽ sống rất tốt thôi.”

Tôi nghe thấy câu này, liền nở nụ cười, một bên cười một bên nói: "Anh cũng không bỏ cô ta được, vậy sao lại bảo là muốn làm lại từ đầu với tôi, Tiêu Lạc Thiên, lời nói của anh, tôi không tin lời nào cả, tôi…”