Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 112: Tôi Thà Chết




Tôi dừng một chút, nói tiếp: "Bởi vì tôi thà chết hoặc là ngồi tù, cũng sẽ không cho anh toại nguyện đâu."

Nếu như Nhan Như Ngọc không đến sớm như vậy, tôi nghĩ, kết cục chỉ có hai cái, một cái là đánh chết người đàn ông trên sàn nhà, chính mình sẽ vào ngồi tù, một cái khác là trước khi tôi hoàn toàn mất đi lý trí, tôi sẽ tự mình xử mình.

"Tôi không có!" Cả người Tiêu Lạc Thiên đều đang run rẩy, nhìn vào cậu Vương đang nằm trên sàn, rồi lại nhìn vào vết thương trên vai tôi, trong mắt anh ta cực kỳ hoang mang, vô cùng vô tội, anh ta xem mình là Nhan Như Ngọc hay sao mà lại để cái bộ mặt đó?

"Chúc mừng anh, tự cắm sừng cho mình thất bại rồi.” Tôi nói ra câu nói độc miệng nhất, hoàn toàn không hề để ý đến biểu cảm khó xử của anh ta.

"Chị họ, chị không thể nói anh Tiêu như vậy được, này nhất định là hiểu lầm, lúc ở dạ hội trước đó chị đã cùng cậu Vương khiêu vũ rồi, chị sao có thể đổ tội cho anh Tiêu cơ chứ?" Nhan Như Ngọc cứ mở miệng đâm chọc.

Tôi không nói gì chỉ nhìn cô ta một cách bình tĩnh, đôi mắt không hề chuyển động, có lẽ là vừa nãy ra tay đánh người nên biểu cảm của tôi có chút đáng sợ, Nhan Như Ngọc quả nhiên bị biểu cảm của tôi trấn áp. "Tiêu Lạc Thiên, tên tồi như anh, bà đây cả đời chưa từng thấy qua người đàn ông tồi tệ nào như anh cả, anh có phải là đàn ông không thế? Cứ suốt ngày làm khó một người phụ nữ là ý gì đây? Cô ấy là vợ của anh, có dù anh không yêu đi chăng nữa cũng không cần phải làm những điều tồi tệ như thế chứ?” Trương Hân cau mày, đẩy tôi vào người Khưu Thiên Trường rồi xông lên tát Tiêu Lạc Thiên hai bạt tay.

"Anh ở ngoài ve vãn với người phụ nữ khác thì thôi đi, anh còn muốn gài bẫy Vân Vân, bộ cô ấy mắc nợ anh hay sao thế? Sao anh lại đặc biệt ác với cô ấy thế?” Trương Hân hoàn toàn từ bỏ nết con gái, như một bà bán cá ngoài chợ bay đến đánh Tiêu Lạc Thiên, tôi cảm thấy cô ấy rất ngầu.

Tôi khép mắt lại, tựa vào Khưu Thiên Trường, có chút choáng váng nhưng rất an tâm, bàn tay anh ôm lấy eo tôi rất chắc chắn, cả cơ thể như đang trong trạng thái bùng phát vậy, tôi biết anh ấy lo lắng cho tôi, tôi có chút thương cho anh ấy.

Bộ dạng nhẫn nhịn này của anh ấy rất ít thấy.

Tiêu Lạc Thiên không hề né, cả người còn đang trong trạng thái hoang mang, Nhan Như Ngọc không nhịn được nữa, chạy lên ngăn Trương Hân lại: "Cô làm gì mà đánh anh Tiêu vậy? Cô bị điên rồi phải không Trương Hân?"

"Tôi đến cả cô cũng muốn đánh nữa là!" Trương Hân giơ tay cao lên tát vào mặt của Nhan Như Ngọc, tiếc rằng, hộ hoa sứ giả của Nhan Như Ngọc rất nhiều, Tống Văn Kiệt và Tống Văn Thanh chạy lên che Nhan Như Ngọc ra sau họ.

"Trương Hân cô điên rồi sao, việc này có liên quan gì đến Nhan Như Ngọc chứ? Đường Vân cô ta lén lút dụ dỗ đàn ông khác, nói chung là do cô ta xui thôi." Tống Văn Kiệt giận dữ hét.

"Xui con mắt mày, đàn ông các người bị một con ả Nhan Như Ngọc đùa giỡn, sớm hay muộn các người cũng sẽ khóc cho mà xem." Trương Hân thấy đánh không được Nhan Như Ngọc, bắt đầu phun ra những câu nói ác độc.

"Chuyện của chúng tôi không cần cô lo. Trương Hân, cô tự lo bản thân cô đi! Đừng tưởng rằng cô là cô chủ nhà họ Trương thì ghê gớm lắm!" Tống Văn Kiệt lạnh lùng nói. Ngôn Tình Sắc

Bác sĩ tới rất nhanh, hơn nữa lập tức liền xử lý vết thương cho tôi và cả cậu Vương đang hôn mê trên sàn cũng có người mang đi, tôi thấy Trương Hân bị thiệt, kêu cô ấy một tiếng, vở kịch này cũng nên đến hồi kết rồi.

"Bác sĩ, vừa rồi tôi uống phải ly nước bị người ta bỏ xuân dược vào, phiền ông gọi cho tôi một người bác sĩ khác được không?" Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ở bên cạnh tôi, trong lòng nói với anh ấy, dẫn tôi đi đi. Sau đó thì tôi chìm vào một thế giới tối tăm.

Tôi ngủ rất sâu, có lẽ là bởi vì biết Khưu Thiên Trường ngay bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn yên tâm mà bỏ hết mọi thứ để ngủ một giấc dài mà không hề quan tâm mình đang ở đâu.

Và tới khi tôi tỉnh dậy, tôi ngồi ở trên giường, còn có chút bơ phờ, hoàn toàn không biết chính mình ở nơi nào, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng kế cửa sổ, tôi có chút hoảng hốt. Màu bàng bạc của ánh sáng mặt trăng chiếu lên người anh ấy, làm cho khắp người Khưu Thiên Trường được phủ một lớp sáng, rất nhạt nhưng lại rất ấm áp.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ấy thôi, cũng không biết đã bao lâu rồi, tôi đột nhiên cười lên, Khưu Thiên Trường thấy tôi tỉnh lại liền vội vàng chạy tới hỏi thăm: ”Em ổn chứ?”