Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 472: Thu Hoạch (2)




Ở bên trong địa đạo dưới ngục giam!



Trần Thế Hào thân hình chật vật, trên người hắn đầy máu không rõ là máu của hăn, hay là máu người khác nữa, hắn sắc mặt tái nhợt dựa vào góc tường lấy ra từ giới chỉ hai quả đan dược màu vàng óng ánh, chỉ cần nhìn màu sắc là biết đó chính là màu của cực phẩm đan dược!



Đan Dược đẳng cấp phân chia!



- Ha Phẩm



- Trung Phẩm



- Thượng Phẩm



- Cực Phẩm



Mà viên Trần Thế Hào đang cầm trên tay,màu vang thì chính là cực phẩm Linh Đan, mà linh đan phải do Linh Đan Sư luyện chế mới có thể ra được, linh đan dù hạ phẩm cũng là vạn kim khó cầu nhưng vấn đề ở đây là phải có người bán mới được a, huống hồ gì là cực phẩm kia chứ khỏi phải nói cũng biết sư trân quý của nó rồi, hắn bộ dạng nhức nhối nhưng hắn cắn răng ném hai viên đan dược vào trong miệng!



Ăn vào hai khỏa chữa thương đan dược,trực tiếp tựa vào tường nghỉ ngơi, hắn thân thể cũng đều không muốn nhúc nhích rồi hắn bây giờ mệt mỏi không những là thể xác mà còn cả tinh thần mà người mà hắn hận nhất lúc này chính là A - Long, cả tuần nay kể từ khi hắn kéo theo không ít thủ hạ xông vào mật đạo nay hòng bắt tên gian phu của ả tiện nhân Băng Nhược Thuỷ kia!



Mọi chuyện bắt đầu từ cách đây một tuần trước, khi hắn cùng dược môn, cổ bộ ba thế lực lớn cũng dẫn theo không ít thế lực phụ thuộc, môn hạ đệ tử ưu tú của gia tộc tiến vào chỗ này, vừa mới tiến vào đập vào mắt của hắn chính là gần chục đầu lối thông đạo được làm bằng đá được người đẽo gọt vô cùng tỉ mỉ chờ người tiến vào!



Lúc vừa thấy mấy chục lối vào kia, trong đầu hắn cùng tất cả mọi người trong đầu đều có chung một cái ý nghĩ đây là thông đạo bí mật để dẫn vào bí tàng dưới tòa thành trì này,lúc đầu ai ai cũng hứng thú lòng tràn ngập tham lam muốn chiếm riêng bảo tàng này về tay mình không ai phục ai,kết quả chia quân làm nhiều nhóm tiến vào trong từng cái thông đạo một bởi vì bọn họ tin rằng mình sẽ là người tìm ra kho tàng trước đám người còn lại!



Còn cái việc lúc đầu là giúp Trần Thế Hào bắt người giao cho thái thượng trưởng lão dược môn liền không còn ý nghĩa nữa, ai ai cũng mang tâm một đêm lam giàu, nhưng mà bọn họ nghĩ quá đơn giản ngay khi bọn họ tất cả đều tiến vào các thông đạo, thì bọn họ ngay lập tức cảm thấy hối hận vì đã vào trong đây, bởi vì bọn họ vừa vào trong thì của thông đạo bị mấy tảng đá lớn che kín, có công phá thế nào cũng không mở ra được, cuối cùng bọn họ chỉ còn cách tiếp tục tiến tới, mà không biết thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo!



Cũng không ngoài dự đoán của bọn họ, thứ chờ đợi bọn họ chính là vô biên vô tận cạm bẫy, không hố chông cũng là tên độc, không độc dược cũng là bị trận pháp vây khốn, lại cộng thêm huyễn trận khiến bọn họ trở nên điên cuồng mà lao vào nhau chém giết đến đỏ mắt khiến họ tử thương vô số kể, chỉ khi huyễn trận bị phá bọn họ mới trở lại bình thường được, nhưng bọn họ chỉ còn thấy được chính là vô số xác chết của đông bạn chính mình!



Nhưng như vậy chưa phải là hết, trong thông đạo còn có nhiều thứ khác đáng sợ hơn nữa, chính là vô số quái thú sống trong thông đạo, không phải phệ kim nhĩ " Kiến" cũng là độc giác chu " Nhện " mà đáng sợ hơn nữa là hắc ám biên bức " Dơi" đem từng người từng người tiêu diệt, lúc đầu xông vào là mấy trăm người cộng cả ba thê lực, nhưng mà lúc sau không hiểu nguyên nhân vì sao mà có kẻ không biết sống chết như nước tuôn vào chỗ này, kết quả hai bên không hợp gặp nhau liền dùng đao kiếm nói chuyện!



Sau khi bọn hắn bắt được vài tên để tra khảo, bọn hắn mới biết được nơi này sinh ra dị tượng, hoàng kim cột trụ đứng cách xa mấy trăm dặm cũng liền thấy được, nên bọn họ mặc kệ những người bên ngoài ngăn cản, ngay lập tức tranh nhau xông vào nơi này vì cho rằng nơi này có dị bảo xuất thế, mà nghe được những lời này khuôn mặt Trần Thế Hào thoảng trở nên âm trầm lại!





Tiện tay vung ra đem thủ cấp của tên kia cắt xuống, hắn lúc đó lòng tham cùng đố kỵ nổi lên,bất chấp tính mệnh của thuộc hạ cùng môn hạ đệ tử liền không từ thủ đoạn mà đánh giết những người bọn họ gặp trên đường, cũng cướp sạch pháp bảo túi trữ vật của những tên xui xẻo bị đánh giết kia,vất vả chém giết cũng như vứt bỏ những người bị thương ở lại cho tự sinh tự diệt thì gần một tuần lang thang trong mê cung tràn ngập cạm bẫy đầy rẫy nguy hiểm này!



Bọn hắn đến được một cái đại điện rộng rãi bao la, chính giũa là một tòa tế đàn thật rộng lớn, trong đó là mấy kiện bảo vật hoàng kim vô cùng lấp lánh,xung quanh là vô số bức tượng hoàng kim binh lính, mà hắn quan sát một hồi đến được nơi đó không chỉ có hắn còn có Cổ Bộ, Dược Môn và một vài thế lực mà hắn không biết nữa, chắc là thế lực của Vương Gia, Vương Ưng Bằng chỉ huy lại nhìn quân số của gã chỉ còn hơn mấy chục người là còn sống sót bên cạnh hắn mà thôi!



Lại thấy thế lực liên minh với mình là Cổ Bộ, cùng Dược Môn là người còn tương đối khá, hắn liền trong lòng nổi lên tâm tư xấu xa hắn mở miệng muốn liên thủ hợp tác đánh đuổi đám người,rồi sau đó chia nhau những vật được che giâu trên tế đàn kia, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên tâm tư độc ác rằng, chỉ cần lúc ra tay hắn là người xuất thủ ít nhất,tiết kiệm sức lực ngay sau khi lấy được chia phần hắn sẽ nhân cơ hội ám sát hai người kia cướp bảo đến tay còn về chịu trách nhiệm sao, chỉ cần đổ cho con quỷ xui xẻo nào đó là được!



Nhưng mà ông trời không làm vừa ý hắn, hắn vừa mở miệng muốn hợp tác thì đáp lại hắn chính là một đao chém xuống của Cổ Thạch Thiên, đòn công kích uy lực muốn một đao lấy mạng của hắn,còn thái thượng trưởng lão thì đâm cho hắn một thương cũng, mà may mắn trên người Trần Thế Hào hắn có không ít pháp bảo cấm khí hộ thân, nên mới cứu gã thoát chết một mạng hắn chưa kịp hỏi lý do vì sao Cổ Thạch Thiên công kích mình, thì đám người thấy nhau liền đỏ mắt ngay lập tức lao vào nhau, đao thương kiếm ảnh vung lên không ngừng máu văng tung tóe không ít đại điện,còn hắn nhân lúc cơ hội sử dụng không ít thử đoạn bảo mệnh phá cấm châu chỉ sử dụng một lần!



Đem cấm chế tê đàn mở ra một góc, hắn nhanh tay chộp được một vật gì đó nhét vào giới chỉ nhanh chóng chạy trốn,nhưng mà trong họa có phúc, ngay khi hắn lấy vật trong tế đàn kia ra thì mấy cái khôi giáp nhân kia đồng loạt sống lại mà công kích đám người để hắn nhân lúc cơ hội chạy ra ngoài, hắn mặc kệ thủ hạ mình đang điên cuồng chống lại kẻ địch,hắn chạy trốn mà không có chút nào thương tình cho thủ hạ của mình cả bằng không hắn cũng chẳng còn mệnh mà sống đến bây giờ, bởi vì trong mắt của hắn thì mấy chục cái mạng của nô bộc, nào có quý giá bằng siêu cấp thiên tài ngàn năm có một của Trần Bộ hắn được, nô bộc liền là nô bộc chết liền chết không có gì đáng nói ở đây cả!




Mà hắn chạy trốn muốn lao ra mê cung trốn ra ngoài, mà sau lưng hắn chính là có không ít người đuổi theo hòng muốn đem những vật trên người hắn lưu lại, mà Trần Thế Hào nào có phải kẻ chịu yếu thế thế hắn đường đường là thiên tài lực áp cùng thế hệ, trần bộ thiếu chủ nào có chịu qua ủy khuất nhiều đến như thế a, một lòng không cam!



Chính là một lần lại một lần xuất ra thế công đem không ít hắn cùng những người duổi theo hắn để kiếm chỗ tốt đánh nhau không ngừng, hăn một đường vừa chạy vừa đánh nhau với người xung quanh,nhưng sức người có hạn làm sao chông lại mấy trăm người một lúc kia chứ, kết quả hắn vì cưỡng ép ép ra tiềm lực bản thân lại thêm bí pháp cùng cấm chiêu tung ra không ít, ngay lúc sức lực hắn suy kiệt khiến hắn không thể nào không một đường ra sức chạy trốn!



Một lần chạy trốn chính là hai ngày hai đêm, quả thực là để cho hắn đến biên giới sụp đổ, huống chi còn có phải chờ đợi thời gian nửa ngày lâu dài,mà cách hắn quãng thời gian bí cảnh mở ra cũng phải mấy tháng, bảo vâtk hắn chỉ lấy được một, chẳng lẽ lại để hắn đến cầu cạnh Long Thiên Minh, nếu đến lúc đó nghĩ cũng đừng nghĩ bảo vật kia hắn cũng phải giao ra, chính là hắn không cam tâm a thử hỏi xem thứ mà xuất hiên trên tế đàn kia có cái nào mà không có trân quý được sao!



Vất vả khổ cực hy sinh không ít thủ hạ liêm sỉ vứt hết để chiếm được thứ này, chẳng lẽ hắn lại phải dâng hai cho tên kia thủ lòng trung thành hay sao, hắn thật không cam tâm a nhỡ thứ hắn lấy được chính là chìa khóa khởi động quân đoàn khôi lỗi năm xưa của Cổ Hoàng Thần Triều thì làm sao, tới lúc đó hắn còn cần sợ cẩu thí Long Thiên Minh nữa sao!



Lúc này trên tay hắn xuất hiện một khối lập phương màu vàng, vô cùng bắt mắt và óng ánh sáng nó phát ra là những tia quang mang vô cùng dễ chịu, khiến người ta như mê như say mà đắm chìm vào trong đó, lúc này hắn hai mắt mê mang chỉ muốn nằm một nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng một lần nhắm mắt liền là nửa ngày trôi qua,Trần Thế Hào hắn đã là mệt mỏi từ trước đến nay chưa từng có,cũng bộc lộ ra khuyết điểm của con cháu thế gia được bồi dưỡng từ gia tộc, từ nhỏ sung sướng được tài nguyên chồng chất bồi đắp mà lên nào có phải chịu qua nhiều khổ cực như thế này!



Mà nếu hắn so sánh với A - Long thì Trần Thế Hào góc áo cũng không bằng, A - Long có lúc khi còn rất nhỏ được bị lão Phong Ma ném vào băng nguyên để tự sinh tồn, đã thế lúc đó cột sống của hắn bị người đánh gãy, chỉ có thể di chuyển bằng hai tay vừa phải né ma thú tập kích ăn thịt vừa phải ăn những thứ rơi bên đường,nếu may mắn thì tìm được gốc thảo dược hay chút thịt thừa mà ma thú ăn còn sót lại, nếu xui xẻo cũng chỉ có thể ăn tuyết mà sống qua ngày mà thôi,mà lúc đó tay hắn không tấc sắt lại phải tự tìm kiếm cơ hội để làm thịt một đầu bọ cạp băng nguyên!



Mà thứ kia lại chính là hàng khủng của Băng Nguyên, cũng là cấp bậc trùm cuối theo như mấy cái video game hắn từng chơi kiếp trươc, hắn lúc đó nào có đan dược vũ khí hay pháp bảo hộ thân gì,mà còn phải đối đầu với con hàng hàng Linh thú độ kiếp cảnh,con hàng kia lại đang độ kiếp lôi kiếp từ trời đánh xuống đánh tung trời, hắn liền đâu có lựa chọn là không giết được nó,liền là người chết chính là hắn làm gì được sung sướng như tên này!



" Kẹt.... Kẹt... Kẹt!!! "



Từng thanh âm đại dao kéo trên mặt đất truyền vào tai của Trần Thế Hào, làm cho hắn từ giấc nồng tỉnh lại,hắn mở trừng mắt ra nhìn thấy không xa chính là một thân hình đầy máu tràn ngập vết thương, đang dần đi đến chỗ của gã, kéo hắc sắc đại đao đã sứt mẻ đi không ít, đang đằng đằng sát ý dào dạt chậm rãi tới gần hắn!




Người này hai mắt đỏ bừng đáng sợ, một đầu tóc đen như mực tùy ý tán lạc, mà Trần Thế Hào đã nhận ra người này là ai trong lòng hắn lạnh ngắt một mảnh, miệng không tự chủ hét lên!



" Cổ Thạch Thiên.... Ngươi như vậy mà không có chết.... Ngươi bây giờ lại là người hay quỷ!!! "



Cổ Thạch Thiên chỉ khặc khặc cười lạnh, dùng giọng như ma âm trào phúng nói!



" Ta là quỷ... Cũng không buông tha ngươi"



Nói xong hung quang trong mắt Cổ Thạch Thiên chợt thịnh, vung đại đao trong tay bổ về phía Trần Thế Hào hét lớn!



" Nhận lấy cái chết!! "



Trần Thế Hào nghe vậy liền giận tím mặt, tay cầm một cái pháp bảo trường mâu " Keng " một tiếng đao mâu va cham nhau tạo nên hoa lửa làm sáng cả một vùng địa đạo,hắn phẫn nộ phun ra ngoan thoại quát lớn!



" Cổ Thạch Thiên ngươi đừng khinh người quá đáng! Nếu hôm này ta rời được khỏi đây! Đừng nói là ngươi! Trần Bộ ta nhất định sẽ dốc toàn lực cùng Cổ Bộ các ngươi, không chết không ngừng "



Nghe được lời ngoan thoại của Trần Thế Hào, Cổ Thạch Thiên toàn thân là vết thương, không những không sợ mà còn khặc khặc cười lạnh tay không ngừng vung đại đao chém tới Trần Thế Hào lạnh lùng nói!



" Vậy đợi ngươi sống mà ra khỏi chỗ này đã rồi nói đến việc tiêu diệt Cổ Bộ ta "




Ngoan thoại không nhiều, hai người lúc này dốc ra toàn lực, tung hết mọi chiêu thức cùng lực lượng cất chứa trong thân thể mà tấn công về phía đối phương, từng tiếng keng keng vũ khí va chạm vào nhau liên tục không ngừng nghỉ va chạm vang vọng khắp con đường thông đạo, hai người càng giao đấu thì càng để lộ ra sự khuyết thiếu lực lượng của Cổ Thạch Thiên!



Hắn lực lượng gia cường bản thân cùng vũ khí cùng với sự chật hẹp trong thông đạo làm hắn không thể có chỗ phát huy ra toàn bộ uy năng của chiêu thức,hắn lúc nãy đã đánh nhau với mấy đầu hoàng kim khôi lỗi nhân xong một mực không nghỉ duổi theo Trần Thế Hào, làm sao có còn đủ sức để đối đầu với một kẻ được ăn đan dược nghỉ ngơi dưỡng sức kia chứ!



" Oanh " một tiếng!! Một chiêu toái tâm quyền tuyệt học bí thuật của Trần Bộ một chưởng đánh lên lồng ngực của Cổ Thạch Thiên, hắn miệng phun ra một ngum máu tươi, đánh bay ra xa cả mấy chục mét đụng thành lỗ lớn trên thông đạo này khí tức sinh cơ liền như ngọn đèn trước gió, mà Trần Thế Hào lúc này cũng không có chỗ tốt gì, hắn ra chiêu này cũng tiêu hao bảy thành lực lượng, sắc mặt hắn lúc này đã vô cùng tái nhợt!



Nhưng hắn vẫn Ha ha cười lớn!




" Cổ Thạch Thiên... Ngươi chết đáng lắm! Ai bảo ngươi nhất định phải cùng Trần Thế Hào ta là địch kia chứ"



Trần Thế Hào người lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất, tay nắm chặt trường mậu, hắn thần sắc của hắn đã tái nhợt đến cực điểm, lực lượng do đan dược mới vừa phục dụng khác nãy nhưng mà toàn bộ đều dùng ở trên một đòn tuyệt sát kia rồi, hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà kết liễu Cổ Thạch Thiên đang hấp hối kia nưa, bởi vì hắn biết dính phải một chiêu Toái Tâm Quyền tuyệt học của Trần Bộ kia, tâm tạng đều nát đan điền hủy hoại chết là điều không thể chối cãi, chết chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!



Đáng tiếc những điều Trần Thế Hào hắn nghĩ cùng với hiện thực là một điều cách xa nhau rất nhiều,lần này hắn nhất định lại phải thất vọng rồi,thân thể của Cổ Thạch Thiên nằm trên đất bỗng trở nên co giật không ngừng, khuôn mặt cùng thân thể Cổ Thạch Thiên dần dần chuyển đổi thành một con người khác, một khuôn mặt vô cùng xa lạ đối với Trần Thế Hào!



Ít nhất cũng là Trần Thế Hào chưa từng thấy bao giờ, chỉ thấy từng tiếng lách cách lách cách Trần Thế Hào đồng tử co rút lại bằng mắt thường có thể trông thấy tên kia, được bao phủ lên thân thể trọng thương của gã một lớp lại một lớp chất chồng lên nhau áo giáp, cuối cùng hoàn thiện trở thành một hắc giáp quân màu đen!



Phù văn trận pháp hoa văn màu vang kim sáng lên, bao phủ toàn bộ người của hắc giáp quân kia bắt đầu chữa trị thương thế cho tên hắc giáp quân đóng giả Cổ Thạch Thiên kia, Trần Thế Hào lúc này còn không nhận ra được Cổ Thạch Thiên cái kia đóng giả lai lịch là thứ gì liền là hắn quá ngu rồi,bởi vì Trần Thế Hào biết lai lịch của bộ Hắc Giáp mặc trên người của tên này,miệng hắn gằn ra từng chữ cực kỳ không cam long kêu lên!



" Ám Vệ! "



Trong lòng Trần Thế Hào co lại thành một mảnh,liền là hối hận đến mức xanh ruột rồi, như thế nào lại nghe lời tên Cổ Ngao mấy tên nhà họ Cổ kia mà tham lam giết mấy tên hắc giáp quân đoạt bọn chúng bảo giáp kia chứ, giờ thì ngay cả Cổ Thạch Thiên gia chủ Cổ Bộ cũng là thuộc hạ của Hắc Ma đóng giả Cổ Thạch Thiên lúc nãy còn kề cận bên hắn đây, hắn càng suy nghĩ xem đối phương muốn làm gì, thì trong lòng hắn càng thêm lạnh run!



Mà lúc này Ám Vệ kia đã không biết từ khi nào đứng giậy trước mặt Trần Thế Hào, từng thanh âm kim loại từ áo giáp của hắn vang lên bên tai vang vọng khắp thông đao, ám vệ kia căn bản giống như là con gián đánh hoài không chết, cư nhiên lại một lần đứng lên, cũng ném đi thanh đao đại diện co thân phận Cổ Thạch Thiên sang một bên,từ bàn tay được bao phủ bởi ao giáp kia của hắn xuất hiện một đống kim loại lỏng, ngưng kết thành hai thanh chủy thủ hình dáng lại là hai con dao găm m9 rất được ưa chuộng trong quân đội ở trái đất!



Ám Vệ kia liên tục phải chiến đấu lại truy sát Trần Thế Hào lại phải tốn không ít lực lượng phân chia ra giả dạng Cổ Thạch Thiên,lại phải sử dụng đại dao mà chặt bổ như vậy quả thật đã làm khó hắn a, hắn trong ám vệ nhiệm vụ là chuyên ám sát làm việc trong bóng tối, cũng không phải là quân tiên phong lao đầu lên trước a, hắn lúc này nhìn Trần Thế Hào vô cùng ngoạn vị nói!



" Tiểu tử họ Trần.... Bắt đầu hiệp hai nhé"



Trần Thế Hào lúc này run giọng đứng không vững nhìn về phía ám vệ kia!



" Ngươi là thứ quái vật gì, lĩnh một chiêu đó nội tạng đan điền linh căn đều phải bị phá toái, như thế nào ngươi còn sống! "



" Khặc... Khặc... Muốn biết vậy thì.... Xuống địa ngục mà hỏi!!! "



Kết Chương