Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em

Chương 20: Bảo lãnh




Mọi người xoay tầm nhìn về phía phát ra tiếng nói, cửa đang mở một chàng trai mặt tối sầm lại bước vào. Tống Thanh Vãn như chuột vớ được khúc gỗ trên sông bèn ra sức đẩy mạnh Lam Ngọc về sau rồi chạy ngay đến anh trai của mình vừa tới, bù lu bù loa mà khóc nức nở:

“Anh trai, anh xem đi con nhỏ đó đánh em ra nông nổi này, còn bức tóc của em nữa.”

Tống Trị kiểm tra phần tóc bị mất của em gái mình rồi lại đảo mắt tới các vị cảnh sát đang đó đứng đó lịch sự nói: “Tôi đến để bảo lãnh cho Tống Thanh Vãn.” Rồi lại đánh mắt ánh xa xăm có chút lo lắng về phía Hạ Tố Mẫn.

Cô cũng vừa lúc ngước mắt lên nhìn anh, giữa sự ồn ào bức rức của đồn cảnh sát ấy, ánh mắt của hai người chỉ nhìn nhau nhưng không nói gì. Hạ Tố Mẫn có chút áy náy, dù gì ban sáng co cũng nhờ đàn anh Tống Trị giúp mình nộp hồ sơ nhập học mà chiều nay thì lại gặp nhau trong đồn cảnh sát này. Ánh mắt đó nhìn Tống Trị chưa đầy ba giây đã ngại ngùng né đi không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của anh nữa.

“Em gái của anh bức tóc của em trước, ở đây ai cũng làm chứng được. Cô ta mới là người kiếm chuyện.” Lam Ngọc đang trong vòng tay ghì lại của chị gái mình mà rống cổ hét lên.



Tống Thanh Vãn càng không nhường nhịn mà nắm chặt lấy vạc áo của anh trai mình tiếp tục bày ra vẻ uất ức: “Con nhỏ đó hất nước lẩu vào người của em trước, nó mới là kẻ gây chuyện.”

Tống Trị lạnh mặt nhìn đứa em gái của mình, vừa thương xót cũng vừa giận. Hơn ai hết anh hiểu rõ tính tình của Tống Thanh Vãn, ngang ngạnh không để ai vào mắt, từ nhỏ đến lớn số lần anh đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho em gái mình không dưới năm lần.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chào lớn, tiếp tục thu hút ánh nhìn của mọi người trong đồn. Cửa vẫn đang mở, một người đàn ông mặc vest đen cỡ tuổi trung niên bước vào, hai bên là hai hàng cảnh sát đang đứng im tư thế đưa tay lên trán để cung kính.

“Chào cựu Thượng Tá.” Tất cả cảnh sát đồng loạt hô lên.

Lần này là đến Lam Ngọc chạy lại phía người đàn ông mặc vest đen đó, Hạ Tố Mẫn cũng nhận ra người vừa đến nên đã thả lỏng vòng tay của mình cho Lam Ngọc chạy đi.

“Bố, bố phải làm chủ cho con, Tống Thanh Vãn bức tóc của con rồi đau quá đi mất.” Lam Ngọc chạy ào đến ôm lấy bố rồi nức nở.

Bây giờ cả hai người bảo lãnh đã cùng lúc đến, mà Tống Trị nhìn thấy người đàn ông mắc vest đen đó cũng lễ phép mà chào một câu: “Cựu Thượng Tá Lam.”



Bố Lam Ngọc gật đầu một tiếng rồi nói với mấy người cảnh sát: “Chuyện kết thúc ở đây, tôi sẽ đưa con gái của tôi về!”

Trong âm vị của ông Lam nghe rất trầm thấp và có nội lực, mấy vị cảnh sát nghe xong liền răm rắp cuối đầu.

Bố của Lam Ngọc làm chức vụ Thượng Tá trong quân đội đã về hưu được vài năm nhưng danh tiếng và quyền lực xây dựng thời trẻ rất mạnh, ngay cả gia đình của Tống Trị cũng từng biết đến ông ấy như một người có quyền lực và chỗ đứng vững chắc trong quân đội. Chính vì như thế nên người này là không thể chọc vào.

Hôm nay Tống Trị cũng rất ngạc nhiên khi biết Lam Ngọc là con gái của cựu Thượng Tá Lam, nếu biết trước như thế anh đã ngăn cấm Tống Thanh Vãn gây chuyện với Lam Ngọc rồi.

Không khí hiện tại căng như dây đàn, Hạ Tố Mẫn đứng một bên im lặng không lên tiếng như đang nhường máy quay về phía bốn người họ. Cô cũng biết rằng cậu Lam của mình là một người rất khó tính, hôm nay đích thân ông ấy đã đến thì ngoài chuyện bảo lãnh cho Lam Ngọc ra thì chắc chắn là đang dằn mặt Tống Thanh Vãn cũng như những người cảnh sát ở đây.

Tống Thanh Vãn không có ngốc đến mức không nhận ra tình hình đang nghiêng về phía ai, cô an phận mà im lặng nhìn anh trai mình.

“Cựu Thượng Tá Lam, để cảnh sát chúng tôi hộ tống ngài và con gái của ngài về.” Một vị cảnh sát trong số đó đã lên tiếng cung kính nói.

“Không cần, lo chuyện của các người đi.” Nói xong thì ông Lam nắm tay Lam Ngọc đi, còn không quên gọi một tiếng Hạ Tố Mẫn cùng lên xe trở về cùng.

Hai bố con cựu Thượng Tá rời đi trước sau đó mới tới Hạ Tố Mẫn đi theo sau, đi ngang qua Tống Trị, cô ngại ngùng đến mức chỉ biết cuối đầu nói năm chữ: “Thật xin lỗi đàn anh.” Rồi như một con gió đêm nhẹ nhàng lướt ngang họ đi ra cửa bước lên chiếc xe Cadillac sang trọng, xe lăng bánh rồi rời đi mất.

Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tố Mẫn ban nãy, đầu óc của Tống Trị bây giờ trống rỗng. Rõ là chuyện của em gái mình nhưng anh lại cảm thấy những ngày sau đó không biết đối mặt với chị em Hạ Tố Mẫn ra sao.

Người cũng đã rời đi rồi, Tống Trị không nói lời nào kéo em gái của mình ra khỏi đồn cảnh sát. Tnh khí ngang ngạnh của Tống Thanh Vãn bây giờ lại tái phát, gia đình cô cũng không thuộc dạng tầm thường có sao phải sợ một cựu Thượng Tá như ông ta chứ!

“Anh trai, lão ta có gì mà chúng ta phải sợ! Chẳng qua chỉ là một cựu Thượng Tá đã về hưu, còn có thể làm được gì nữa chứ!”