Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em

Chương 2: Đoá Hoa




Hạ Tố Mẫn càng nhìn càng thấy chàng trai mù này rất tuấn tú, thật muốn bước đến bắt chuyện. Bước chân vừa bước đi được vài bước thì có một cô gái từ sau Hạ Tố Mẫn chạy ngang qua cô chạy thẳng đến chỗ chàng trai mù đang ngồi.

Lúc này Hạ Tố Mẫn mới nhận ra, hóa ra là đợi người thi.

Đứng bên này dù cách khoảng khá xa nhưng Hạ Tố Mẫn vẫn nghe được tiếng hai người họ nói. Cô nghe cô gái gọi anh chàng mù kia bằng anh cả, hóa ra là người nhà. Có một người anh ấm áp thật, Hạ mẫn bật cười trong vô thức.

Sau đó chàng trai khiếm thị kia và cô gái cùng nhau lên một chiếc xe ô tô rồi rời đi.

Ánh nắng chiều lúc này cũng đã nhạt dần, người vừa mới rời đi, Hạ Tố Mẫn liền bước đến ngồi vào vị trí mà chàng trai khiếm thị kia đã ngồi lúc nãy. Cô tựa lưng vào ghế, ngước đầu nhìn lên tán lá rộng trên cao cùng với làn gió thổi nhẹ qua da mặt.

Đôi mắt Hạ Tố Mẫn từ từ nhắm lại cảm nhận sự tươi mát và bình yên này. Đột nhiên từ trên cây rơi xuống một chiếc lá đúng lúc chạm xuống gương mặt của Hạ Tố Mẫn, cô hơi giật mình mở mắt ra. Lấy chiếc lá vàng khô trên mặt xuống đặt vào lòng bàn tay, Hạ Tố Mẫn dùng hơi thổi nhẹ cho chiếc lá khô bay lên.

Nhìn chiếc lá bay nhẹ nhàng trước mắt, Hạ Tố Mẫn đột nhiên nghĩ đến nếu như chàng trai khiếm thị lúc nãy có thể được nhìn thấy khung cảnh yên bình này thì thật tốt biết mấy.

Đó chỉ là một suy nghĩ lướt qua như chiếc lá vàng khô đó thôi.

——

Hôm nay là cuộc thi vẽ tranh giành xuất học bổng cuối năm của trường và cũng là ngày sinh nhật của Hạ Tố Sơ, chị gái Hạ Tố Mẫn.

Hạ Tố Mẫn một mình bước trên lối về, dọc đường cũng không quên suy nghĩ về việc mua một bó hoa hồng để tặng chị mình. Trên bó hoa hồng có thêm một bức thư chúc mừng sinh nhật và bức tranh vẽ đường phố Pari mà Hạ Tố Sơ thích nhất.

Nhớ lại mùa hè ba năm trước Hạ Tố Sơ được đi nước Pháp để lưu diễn nên cô ấy đã dẫn theo Hạ Tố Mẫn.

Vốn biết kinh đô ánh sáng của nước Pháp hoa lệ và đầy cảm hứng, Hạ Tố Sơ đưa Hạ Tố Mẫn đến chân tháp Eiffel để được chiêm ngưỡng nhiều hơn cái đẹp.

Hôm đó là ngày nắng gắt, công viên với tấm thảm xanh mướt từ cỏ trãi dài dưới chân tháp Eiffel được cách quãng bởi những lối đi lớn và được trang trí bởi những hồ nhỏ, các con suối và những bồn hoa để mọi người trong nước lẫn du khách có thể đến tham quan.

Ở giữa lối đi lớn của công viên, Hạ Tố Sơ tiến về giữa Tháp Eiffel về phía tây bắc và École Militaire đến Đông Nam, cô ấy hướng ánh mắt hứng thú cùng một nụ cười rất tươi về phía Champ-de-Mars.

Những năm trước đó, triển lãm United Buddy Bears được tổ chức tại Champ-de-Mars, một triển lãm nghệ thuật quốc tế với hơn một trăm bốn mươi con gấu cao hai mét đại diện cho từng quốc gia. Chúng thúc đẩy hòa bình, tình yêu, lòng khoan dung và sự hiểu biết quốc tế và được thể hiện trên khắp hành tinh. Họ đứng tại Champ de Mars ở Paris, trước tháp Eiffel.

Sự kiện năm đó Hạ Tố Sơ đã từng được có cơ hội ghé thăm và chiêm ngưỡng. Biết bao năm đã trôi qua, Hạ Tố Sơ vẫn nhớ như in vào năm đó ở tại Champ-de-Mars này cô ấy gặp một người đàn ông mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.

Trở lại mùa hè của ba năm trước đó Hạ Tố Sơ đã nói với Hạ Tố Mẫn dưới chân tháp Eiffel rằng nơi đây chính là nơi cô ấy bỏ lỡ người đàn ông mà lần gặp đầu tiên đã khiến chính bản thân Hạ Tố Sơ cô đã say nhìn.

Vừa hay cảnh tượng năm ấy đã được Hạ Tố Mẫn nhớ như in. Năm ấy Hạ Tố Sơ vừa bước vào cổng lớn của Cham-de-Mars thì người đàn ông kia vừa bước ra, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đầy một hơi thở, ánh mắt của Hạ Tố Sơ đã sáng bừng lên và cô ấy đã quay người lại nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia. Cảnh tượng rung động này vừa hay lọt vào mắt của Hạ Tố Mẫn, vừa tình cờ nhưng thật lãng mạn khi cuộc gặp gỡ diễn ra ở Cham-de-Mars này. Truyện Khoa Huyễn

Vẫn là tình tiết với ánh mắt sáng lấp lánh năm ấy, Hạ Tố Mẫn đã nhớ như in chưa từng quên để ngày hôm nay cô đã vẽ lại bức tranh của cảnh tượng năm đó một lần nữa với từng đường nét chì mảnh khảnh và đậm đà của mình.

Cầm trên tay bức tranh với khổ A4 trên tay đã được vẽ hoàn chỉnh. Trên con đường bước đi với tán lá câu xum xuê cùng với chút ánh nắng vàng còn xót lại của hoàng hôn đã buông xuống. Hạ Tố Mẫn ngân nga câu hát chúc mừng sinh nhật với tâm trạng rất vui vẻ mặc dù cô hát rất lệch tông.

Bước được vài bước nữa là đến một tiệm hoa lớn ở cạnh cua quẹo. Hạ Tố Mẫn mở của tiệm bước vào, trong tiệm bán hoa ấy từ duy nhất của thể miêu tả chính xác nhất chỉ là đẹp.

Nhân viên đang cắt tỉa hoa thấy Hạ Tố Mẫn bước vào liền nở nụ cười hiền lành chào hỏi: "Xin hỏi chị muốn mua loại hoa nào?"

Hạ Tố Mẫn lúc này nhìn đảo lượt qua những cây hoa một vòng lớn rồi ánh mắt cô rơi vào những đoá hồng phớt cách tầm mắt không xa.

Người ta hay nói hoa hồng phớt tượng trưng cho tình đầu, Hạ Tố Mẫn sờ nhẹ bức tranh trên tay mình liền bất giác mỉm cười nói với nhân viên: "Lấy hoa hồng phớt này gói lại, tôi muốn tặng sinh nhật."

Nhân viên vui vẻ gật đầu liền đi chuẩn bị bó hoa hồng phớt cho Hạ Tố Mẫn.

Giờ này ngoài trời cũng đã sập tối, bóng đen bao trùm con đường chưa quá lâu thì đèn đường đã được bật sáng lên cả. Tiệm hoa này cũng đã lên đèn lúc nào mà Hạ Tố Mẫn không để ý.