Dưỡng Thừa

Chương 6




Mang theo một bao cống phẩm trở lại Quỷ Trạch, trước khi vào, Đường Kiến Vi nhìn xung quanh xác định không có ai đi theo nàng, sau đó trèo tường đi vào.

Nghe thấy giọng nói của ai đó, âm thanh này khá quen thuộc, Đường Kiến Vi đến gần và phát hiện ra ngoại trừ Tử Đàn và tỷ tỷ, quả thực còn có một người nữa.

"Này, sao ngươi lại ở đây?"

Người tới là một vị trẻ trạc tuổi nàng, búi tóc đôi, choàng áo màu vàng ngỗng, hạ thân mặc váy xoè, nghe thấy giọng nói của Đường Kiến Vi, kích động quay đầu.

Nụ cười ngọt ngào đáng yêu chỉ mới đi được nửa đường, liền bị bộ đạng Đường Kiến Vi làm cho cả kinh: "A Thận, ngươi làm sao! Mặt ngươi làm sao đầy máu?!"

Người này là bạn thời thơ ấu của Đường Kiến Vi, Ngô gia Nhị tiểu thư Ngô Hiển Dung.

"A." Đường Kiến Vi dùng mu bàn tay lau mặt, lau đi một mảng lớn máu gần đông, hẳn lúc trèo tường vô tình bị cành cây cào xước.

"Ta tự hỏi tại sao có chút dính." Đường Kiến Vi liếc nhìn bờ vai đỏ bừng như máu của nàng, "Ta sơ ý chà xát, không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Ngô Hiển Dung vô cùng lo lắng, kéo cánh tay Đường Kiến Vi trong nước mắt: "Tại sao chảy máu nhiều như vậy lại không sao? Mau tới cho ta xem một chút!"

"Giúp ta lau máu đi."

"Ừm, nếu biết trước ta nên mang một ít thuốc cầm máu đến." Ngô Hiển Dung dùng khăn tay cẩn thận lau vết thương trên lông mày Đường Kiến Vi, sau đó lau máu trên mặt nàng.

Vết thương không sâu, may mắn ngoài trời mùa đông rất lạnh, Đường Kiến Vi cho dù chạy mạnh như vậy, máu cũng gần như ngừng chảy.

Sau khi nghe được lời nói của Ngô Hiển Dung, Đường Kiến Vi phát hiện Tử Đàn đang cầm một khay đựng bánh bao kim sa.

Ngô Hiển Dung thậm chí còn mang theo cả khay hấp, bên trong khay hấp có tám chiếc bánh hoàng kim, mềm mại, hấp dẫn.

Có vài hộp điểm tâm chưa mở, được bọc trong vải, chất đống trên mặt đất, trên đó có ký hiệu đạo quán rất bắt mắt.

Ngoài điểm tâm còn có nồi đất.

Tử Đàn nói: "Tam Nương, những thứ này đều là Ngô nhị nương tử mang tới, chúng ta đều đang chờ ngươi trở về cùng nhau ăn!"

Tử Đàn và Đường Quán Thu đều nhất quyết chờ Đường Kiến Vi trở về cùng nhau hưởng thụ, cho dù đói đến choáng váng nhưng họ vẫn nhất quyết chờ nàng.

Đường Kiến Vi thực sự rất đói nên lập tức bẻ một chiếc bánh bao kim sa, hai ba miếng liền nuốt sạch sẽ.

Dù ăn rất nhanh nhưng Đường Kiến Vi vẫn vô cùng kinh ngạc trước độ mềm mại cùng hương trầm đậm đà của chiếc bánh bao vàng óng.

Nó thật ngon.

Tử Đàn và Đường Quán Thu không khách khí, trong nháy mắt cả một ngăn bánh đều bị ăn sạch.

Ngô Hiển Dung mở quán điểm tâm ở một đạo tiền đường, nàng phân phát từng người một, thì thầm: "Ăn từ từ thôi, đừng nghẹn."

Đường Kiến Vi ăn một cái bánh bao sương ngọc khác nướng bằng bột đậu nành trộn với mật ong trộn và sữa, hình bông hoa tròn được khắc từng tầng một, chẳng bao lâu thì đã bốc hơi hết.

Nàng chưa bao giờ đói như vậy, khi bụng đã no, càng cảm thấy mệt mỏi hơn.

"Làm sao ngươi biết ta ở đây?" Đường Kiến Vi không nói cho ai biết tung tích của mình, Ngô Hiển Dung có thể tìm đến chỗ này, cảm thấy rất hiếu kì.

Đường Kiến Vi ngồi trên bậc đá nghỉ ngơi, Ngô Hiển Dung ngồi bên cạnh:

"Ta nghe nói sự tình nhà ngươi...". Nàng nắm tay Đường Kiến Vi và nói: "A Thận, nén bi thương."

Đường Kiến Vi khẽ gật đầu.

"Tôi vốn định cùng A tỷ đi tìm ngươi, nhưng không hiểu sao A tỷ lại ra ngoài khẩn cấp, ta không tìm thấy nàng ấy..."

Ngô Hiển Dung nói xong cũng không tin chính mình.

Kể từ khi phụ thân của Đường Kiến Vi gặp nạn, Ngô Hiển Dung nhìn thấy tất cả những thay đổi trong thái độ của Ngô gia đối với Đường gia.



Sau khi Đường gia gặp khó khăn, A tỷ chuẩn bị kết hôn với Đường Kiến Vi, nàng biến mất không một lời nói, chứ đừng nói đến lời cầu hôn.

Ngô Hiển Dung vô cùng thất vọng với A tỷ.

Ân tình mỏng như giấy, trước kia Ngô Hiển Dung chỉ nghe người ta nói lời này, bây giờ Đường gia đại nạn, nàng xem như tận mắt chứng kiến.

Nhìn ánh mắt Đường Kiến Vi đăm đăm, không biết nàng đang nghĩ gì, sợ miệng lưỡi vụng về khiến nàng không vui, Ngô Hiển Dung lập tức đổi chủ đề.

"Ta đến Đường phủ, vốn là muốn tìm ngươi, nhưng không biết vì sao, Tra thúc nói ngươi bị bệnh không cho ta vào thăm, ta cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu ngươi bị bệnh, cần người chiếu cố. Trước kia ta ra vào Đường gia lúc nào bị cản? Ngươi cũng không liên lạc với ta mấy ngày. Ta sợ biến cố lớn bất ngờ gì đó nên cẩn thận cử người của A tỷ đến hỏi thăm. Sau khi dò hỏi, ta mới biết ngươi đã rời khỏi Đường gia cùng với A Tĩnh tỷ tỷ."

Đường Kiến Vi cười nói: "A Tư của chúng ta trở nên thông minh từ khi nào vậy?"

A Tư là biệt danh của Ngô Hiển Dung, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ nên đã sớm gọi nhau bằng tên tự của đối phương.

Ngô Hiển Dung "Ai cha" một tiếng "Ngươi còn cười ta. Về sau ta nghĩ, ngươi sẽ trốn đi nơi nào? Nghe nói A Tĩnh tỷ tỷ bị thương......"

Nàng quay lại nhìn Đường Quán Thu, Đường Quán Thu vẫn đang ăn điểm tâm, hai mắt đờ đẫn, tóc rối bù, hoàn toàn khác hẳn với con người thông minh lanh lợi ngày xưa.

"Ta nghĩ ngươi cùng A Tĩnh tỷ tỷ có thể chưa đi bao xa, cũng có thể chưa rời Bác Lăng phủ. Nếu ngươi còn ở Bác Lăng phủ, tự nhiên là tìm một chỗ trốn mà người khác không tìm được, ta liền nghĩ đến chỗ này không ai dám tới chính là Quỷ Trạch."

Ngô Hiển Dung từ nhỏ đã được chiều chuộng, ngây thơ, biết mình sẽ gặp rắc rối nên mang theo nhiều điểm tâm đến mức không kìm được, có chút không quá thực dụng, nhưng đó cũng là lòng tốt của nàng.

Nếu Đường Kiến Vi đoán đúng, có thể trong nồi đất sẽ chứa đầy tổ yến.

Ngô gia trưởng nữ Ngô Hiển Ý đã đính hôn với nàng, từng mang một chiếc gốm như vậy để tỏ lòng kính trọng với mẫu thân Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi rất quen thuộc với bình gốm này.

Tổ yến......

Ngô Hiển Dung tuy đơn thuần nhưng có đầu óc rất tốt, thực sự có thể đoán được Đường Kiến Vi đang trốn ở đây.

Mọi người đều sợ dính líu đến chuyện của Đường gia, nhưng nàng, một nữ tử trẻ tuổi lại vô cùng trượng nghĩa, điều này khiến Đường Kiến Vi rất cảm động.

Đường Kiến Vi kể cho nàng nghe tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay, sắc mặt Ngô Hiển Dung càng khó coi, đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó rất kinh khủng, nàng thấp giọng kêu lên: "Cho nên, mấy ngày trước ta gặp Nhị thúc của ngươi ở Khám Phong tháp. Lúc ta lên lầu, tình cờ nhìn thấy hắn cùng một nam tử từ phòng khách đi ra, ngươi nghĩ nam nhân đó là ai?"

Đường Kiếm khẽ lắc đầu.

"Chính là Kim Ngô Vệ Lữ soái Phan Chính!."

Tổ tiên Ngô gia đã là quan chức có uy ở kinh thành từ thời Cao tổ, gia gia của Ngô Hiển Dung thậm chí còn từng giữ chức tướng quân, bản thân nàng cũng có mong muốn làm quan, nàng biết một số quan gia nổi danh ở trong thành, chưa kể từng người trong số họ, chỉ huy Lữ soái Kim Ngô Vệ.

Từ những gì nàng nói, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại bị Kim Ngô Vệ bao vây, đúng là có Nhị thúc đứng sau.

Không biết Dương gia có dính dáng đến thế lực lớn nào khác hay không.

Vốn dĩ Đường Kiến Vi muốn báo quan, nhưng may mắn là không làm, nếu không thật sự là tự chui đầu vào lưới.

Trước đây cảm thấy rời đi Bác Lăng có lẽ là lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ xem ra có thể rời xa Bác Lăng hay không vẫn chưa biết được.

Tử Đàn ăn xong ợ hơi, xấu hổ không dám ăn nữa nên giúp Đường Quán Thu nhặt vụn bánh ở khóe miệng.

Đường Quán Thu lại mang một cái bánh hấp mềm dẻo khác đưa cho Đường Kiến Vi ăn.

"A Nương, ngươi mệt rồi, ăn thêm đi."

Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung cùng nhau nhìn nàng, nàng ngược lại cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngây thơ cười, cầm chiếc bánh hấp trong lòng bàn tay, hiếu thuận thành kính chờ Đường Kiến Vi ăn.

Đường Kiến Vi đành phải cầm lên: "Đa tạ A Tĩnh."

Vẻ mặt của Ngô Hiển Dung càng trở nên khó coi hơn: "A Tĩnh tỷ tỷ thành ra như vậy, đã tìm đại phu xem chưa?"

"Ta hiện tại còn không biết làm sao ra khỏi Quỷ trạch, làm sao có thời giờ tìm đại phu."



"Nếu chứng mất trí nhớ của A Tĩnh tỷ tỷ không thể chữa khỏi, ngươi muốn làm gì?"

Đường Kiến Vi nói thật: "Chúng ta chỉ có thể bước từng bước xem chuyện gì sẽ xảy ra."

Hai người rơi vào trầm mặc chốc lát, Đường Kiến Vi liền ăn từng miếng bánh hấp.

Nàng phải ăn những chiếc bánh hấp này thật nhanh, nàng biết bánh ngọt ở đạo quán được làm bằng nguyên liệu tươi, dù là trong mùa đông cũng rất dễ bị hỏng.

Thật lãng phí nếu không ăn sạch sẽ.

Ngô Hiển Dung vẫn đang suy nghĩ về hôn sự của Đường Kiến Vi và đại tỷ.

Kể từ khi Đường gia và Ngô gia đồng ý hôn sự vào năm ngoái, Ngô Hiển Dung rất mong chờ ngày Đường Kiến Vi gả vào Ngô gia.

Theo Ngô Hiển Dung, Đường Kiến Vi là bạn thân nhất của nàng, cùng với đại tỷ nàng cũng cực kì xứng đôi.

Bởi vì đại tỷ làm việc trong triều quanh năm nên không có nhiều cơ hội gặp gỡ Đường Kiến Vi, nhưng họ là một cặp trời sinh, trưởng bối hai bên đều phi thường hài lòng lẫn nhau.

Sau khi Đường gia xảy ra chuyện, Ngô Hiển Dung nghĩ rằng đại tỷ khẳng định rất lo lắng muốn đem Đường Kiến Vi vào Ngô gia để chăm sóc. Có Ngô gia che chở, cho dù Dương thị có năng lực phi thường cũng không dám tuỳ tiện động thủ Ngô gia một cách hấp tấp.

Không ngờ đại tỷ không những không đưa được người về mà còn bỏ chạy, thậm chí một sợi tóc cũng không bắt được!

Đường Kiến Vi nghĩ gì về Ngô gia?

Hẳn là thương tâm?

Ngô Hiển Dung thay đại tỷ cùng Ngô gia tạ lỗi, Đường Kiến Vi vô cùng đau khổ khi nghe những lời cô nói: "Ta và tỷ tỷ ngươi, không phải như ngươi nghĩ..."

"Vậy là như thế nào?" Ngô Hiển Dung khó hiểu.

Đường Kiến Vi cảm thấy nói điều này bây giờ thật vô nghĩa.

Chưa kể chỉ là hôn ước bằng lời nói, Ngô gia cũng không có sính lễ. Xét theo hoàn cảnh hiện tại của Đường gia, cho dù có nộp sính lễ cũng có thể sẽ hối hận.

Đường Kiến Vi cảm thấy Ngô Hiển Ý làm ​​như vậy là có đạo lý, không có gì đáng lo ngại.

Ngô Hiển Dung còn hưng phấn hơn cô, thậm chí còn nói: "Chờ ta về tìm tỷ tỷ, xin nàng gả ngươi về Ngô gia ngay lập tức!"

Đường Kiến Vi bị nàng hù chết: "A Tư, ngươi đừng nói nhảm, ngươi thật sự nói như vậy với tỷ tỷ, mẫu thân sẽ đánh ngươi gãy chân!"

Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy đại tỷ sẽ không mặc nàng bài bố, sau đó nàng nói ra một câu khiến Đường Kiến Vi càng không thể chịu đựng được: "A Thận, không bằng...... không bằng ngươi gả cho ta đi?"

Đường Kiến Vi: "?!"

"Ngươi gả cho ta cũng là gả vào Ngô gia, cũng có thể được Ngô gia bảo vệ, bất kể Dương thị, Nhị thúc hay bất kỳ Kim Ngô Vệ Lữ soái nào, cũng không thể bắt nạt được con dâu Ngô gia chúng ta. Ngươi gả cho ta, là lối thoát tốt nhất bây giờ!"

Ngô Hiển Dung thấy Đường Kiến Vi sắc mặt tái xanh, vội vàng giải thích: "Ý ta là, ngươi tạm thời gả cho ta tránh đi đầu gió! Sau khi chúng ta nghĩ kỹ đối sách, có thể làm điều gì cũng được. Yên tâm, ta và ngươi vẫn còn trẻ, đối với ngươi ta sẽ không có tà niệm."

Đường Kiến Vi cười lớn, sờ sờ đầu Ngô Hiển Dung nói: "Ý của ngươi là, chúng ta muốn làm gì thì làm? Chờ khi tra rõ sự tình Đường gia, chúng ta có thể chia tay sao? Ta thì không sao rồi, nhưng ngươi thì sao? Đại Thương hiện tại, bất kể là nam hay nữ, tìm một nơi nương tựa tốt sau khi thành thân khó khăn đến thế nào? Ta không thể để ngươi đánh đổi cả cuộc đời chỉ vì những chuyện nhất thời của ta. "

"Nhưng......"

Đường Kiến khẽ lắc đầu: "Ngươi nghe ta, chớ hồ nháo."

Đồng Thiếu Huyền: "Đừng lợi dụng phu nhân của ta!"

Đường Kiến Vi: "?? Ngươi còn chưa xuất hiện?"

Đồng Thiếu Hiên: "Hức hức hức hức..."

————

Tiếp tục bố trí hậu cảnh, chôn vùi cốt truyện, tiếp tục thả phong bì đỏ ~