Dưỡng Thừa

Chương 18




Tìm một lúc lâu rốt cuộc thấy được hầu bao, mở ra xem, chỉ có mấy văn tiền.

Xem ra cũng là hài tử nghèo.

Cùng là người cùng khổ trong thiên hạ, Đường Kiến Vi không nhẫn tâm lấy bạc của Đồng Thiếu Huyền.

Nàng đã tự mình trả một lượng bạc.

Thời điểm móc bạc mà lòng rỉ máu, nhưng dù sao đứa nhỏ này cứu tỷ tỷ.

Mặc dù không biết vì sao té xỉu, Đường Kiến Vi lấy nguyên tắc "người tốt phải hảo hảo báo đáp", cắt thịt liền cắt thịt.

Trao bạc rồi cầm thuốc, Đường Kiến Vi mới nhớ không cùng Tử Đàn chạm mặt liền mang tỷ tỷ chạy đến, phải nhanh chóng trở về tìm nàng.

Đồng Thiếu Huyền vừa mới tỉnh lại, giờ phút này trên mặt chậm rãi có chút huyết sắc, nụ cười trên môi vẫn còn đó, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang gặp một giấc mơ khủng khiếp...

Thấy mọi việc đều ổn, Đường Kiến Vi vỗ nhẹ mồ hôi trên trán đành phải rời đi.

"Đại phu, vị này tiểu nương tử có thể mượn giường của ngài tiếp tục nằm nghỉ một lát được không? Chờ nàng tỉnh lại rồi tự mình rời đi?"

Đại phu gật đầu đồng ý, Đường Kiến Vi mang theo Đường Quán Thu đi.

Áo choàng được trả lại cho chủ nhân, thời điểm từ y quán bước ra, đã gần đến giờ giới nghiêm, cơn gió lạnh thổi qua trong đêm đầu xuân, Đường Quán Thu chỉ mặc một chiếc váy mỏng, hít một hơi, cảm thấy lạnh.

Đường Kiến Vi đang vội vàng đi ra, cũng không mặc quần áo dày, đành phải ôm tỷ tỷ vào lòng, dùng sức xoa xoa.

"Khá hơn chút nào không?"

"Ừm... Có ngươi ở đây, ta không lạnh." Đường Quán Thu nhìn chằm chằm Đường Kiến Vi, ngọt ngào mỉm cười.

Nghe giọng điệu này, chắc hẳn coi nàng thành Thẩm Ước.

"Về sau đều đi theo ta, không được đi lạc, có được hay không?"

Thẩm Ước thì Thẩm Ước đi, chỉ cần tỷ tỷ có thể bình yên vô sự, nàng có thể là bất kỳ kẻ nào.

"Được!" Đường Quán Thu lập tức đồng ý.

Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu mười ngón đan xen, hướng về Hiểu Phong lâu ngược gió mà đi.

Gió bấc dễ dàng thổi xuyên qua lớp áo mỏng, khi đến Hiểu Phong lâu, sắc mặt hai tỷ muội cũng không quá đẹp mắt.

"Tam Nương!" Tử Đàn không đợi Đường Kiến Vi, đi đi lại lại trong Hiểu Phong lâu mấy lần, khi nàng đang bối rối không biết tại sao Tam Nương cũng biến mất, nàng nhìn thấy Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu đều xuất hiện, lập tức như con thỏ nhỏ xuất chuồng, bay nhảy lên bên người các nàng.

"Tam Nương! Ngươi từ chỗ nào tìm được Đại Nương tử?!"

Đường Kiến Vi kể cho Tử Đàn chuyện vừa xảy ra, đồng thời để Tử Đàn đưa đại tỷ về trước, nàng đến báo quản sự nhà bếp một tiếng, nếu không hôm nay nàng sẽ không kiếm được tiền.

Nàng vừa mới bỏ ra một lượng bạc, hiện trong tâm còn rỉ máu.

Nàng không thể mất dù chỉ một xu.

Tử Đàn muốn đưa Đường Quán Thu đi, nhưng Đường Quán Thu lại không muốn rời đi.

Đường Kiến Vi hỏi nàng: "Sao thế?"

Nàng cũng không nói.

Đường Kiến Vi suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi về nhà chờ ta, ta về nhà nhất định sẽ cùng ngươi đọc xong."

Tử Đàn lúc đầu cảm thấy có chút bối rối, nhưng không ngờ Đại Nương tử nghe xong lời này lại vui vẻ gật đầu. Trước khi Tử Đàn bước ra một bước, Đại Nương tử đã đi tới cửa.

Tử Đàn nhanh chóng đi theo nắm lấy tay nàng, không cho nàng rời khỏi tầm mắt.

Trở lại Liễm Thao phủ, Tử Đàn muốn lấy lại y phục treo ở hậu viện, nhưng lại không dám rời đi sợ mình vừa đi Đại Nương tử lại biến mất.

Đang do dự, Đường Quán Thu ngồi trên giường may quần áo, hình như phát hiện ra nàng muốn ra ngoài, liền nói với nàng: "Yên tâm đi, ta chờ Thẩm Ước trở về đọc sách. Không đi. "

"A...... tốt."

Tử Đàn cấp tốc đi thu quần áo, nhanh chóng trở về, phát hiện Đường Quán Thu quả nhiên còn ở đó.

Tử Đàn yên tâm hơn một chút, thời điểm thu thập y phục trong lòng không khỏi nghĩ, Tam Nương tử của chúng ta lợi hại như vậy, một câu có thể đem Đại Nương tử ổn định.

Trong nội tâm nàng suy nghĩ nên học hỏi thêm từ Tam Nương.

Tam Nương bận bịu tứ phía kiếm tiền, nàng không thể trở thành gánh nặng.

Nàng muốn trở thành chỗ dựa cho Tam Nương!

Đường Kiến Vi quay lại nhà bếp, vừa vặn quản sự đã nhìn thấy nàng lẻn vào.

Vốn cho rằng hôm nay bạc không lấy được rồi, không nghĩ tới quản sự tới hỏi nàng xảy ra chuyện gì, đi vội vã như vậy.

Đường Kiến Vi nói thật rằng tỷ tỷ nàng thân thể không tốt, bị thất lạc, vừa rồi người trong nhà tìm đến, nàng cũng đi tìm người.

"Tìm được chưa?"

"Tìm được rồi."

"Vậy là tốt rồi, nhưng, ngươi lẻn đi hơn phân nửa canh giờ, đúng lúc trong tửu lâu bận rộn, tất cả đều là ta giúp ngươi giải quyết. "

Đường Kiến Vi biết chuyện này sẽ xảy ra... nhưng quả thực là lỗi của nàng khi lén lút ra ngoài nên nàng không còn cách nào khác ngoài thành thật xin lỗi.

Bạc bị giữ lại thì giữ rồi, chỉ hi vọng có thể bảo trụ công việc này, đừng đuổi nàng đi.

Vượt ngoài ý định, quản sự không chỉ có không có trừ tiền của nàng, còn kín đáo đưa cho nàng một cái cái túi nhỏ.

Đường Kiến Vi quanh năm xử lý tiền bạc, bóp túi liền biết bên trong tối thiểu là năm lượng bạc.

Quản sự cùng Nhị thúc Đường Kiến Vi cũng trạc tuổi nhau, không phải người địa phương, đến Bác Lăng kiếm kế mưu sinh cũng có hơn hai mươi năm rồi, chính mình nếm qua rất nhiều đau khổ. Thuở nhỏ mất cha, mẫu thân vất vả làm lụng vì chiếu cố hắn cùng hai muội muội mà mất đi.

Về sau một mình hắn làm ba công việc, tiết kiệm từng xu, ngậm đắng nuốt cay đem hai muội muội nuôi lớn trưởng thành.

Hắn không nhìn nổi tiểu hài nhi chịu khổ.

"Cái này...... không được không được, ta không thể nhận!" Đường Kiến Vi vội vàng đem bạc nhét trở về.

"Nhìn tiểu nương tử ngươi da mịn thịt mềm, chính mình ra ngoài kiếm ăn cũng không dễ dàng. Tỷ tỷ còn bệnh, ở Bác Lăng tìm đại phu cũng phải tốn không ít bạc."

Quản sự không nhận, một bên thái thịt cá một bên nói: "Nghe ngươi chính tông tiếng phổ thông, hẳn là người Bác Lăng? Ta đến Bác Lăng hơn hai mươi năm, Bác Lăng chỗ này ta biết, trong nhà có tiểu hài nhi đau ốm, ta thương chúng. Ngươi tuổi này ra ngoài làm việc nặng, nhất định là trong nhà có chuyện...... chừng ấy bạc ngươi khỏi phải cùng ta đẩy tới đẩy lui, cầm đi."

Đường Kiến Vi khẽ ôm túi nhỏ, ánh mắt có chút đăm đăm, không nghĩ tới quản sự cùng nàng không có quen biết mấy ngày lại xuất thủ tương trợ.

Nàng không còn kiêu ngạo nữa mà nói một cách chân thành: "Tạ ơn Đậu thúc. Về sau chỉ cần dùng đến ta, cứ việc phân phó."

Quản sự nhìn nàng một cái, không nói gì thêm nữa, chỉ dữ dằn: "Được rồi được rồi, ta cũng không phải dung túng ngươi không làm việc chăm chỉ! Chỉ một lần này thôi! Về sau lại trốn đi, ngươi sẽ bị trừ tiền!"

Đường Kiến Vi ngòn ngọt cười, cũng không sợ hắn: "Ta ghi nhớ rồi, lần sau tuyệt đối không lẻn đi!"

Đã gần đến giờ giới nghiêm, Hiểu Phong lâu cũng sắp đóng cửa, lúc Đường Kiến Vi làm việc xong đến y quán thì Đồng Thiếu Huyền đã rời đi.

Đại phu nói: "Tiểu nương tử sau khi tỉnh lại tự mình rời đi, tinh thần của nàng tựa hồ rất tốt, hẳn là không nửa đường ngất đi. "

Đường Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm, đi tới Liễm Thao phủ.

Đồng Thiếu Huyền trở lại Trưởng Tôn phủ, Trưởng Tôn Ngạn nghe được thanh âm nàng, đầu cũng không choáng, bước nhanh đến đón nàng.

"Hảo muội muội của ta, ngươi đi đâu vậy? Thật đúng là gấp rút chết ta rồi! Nếu ngươi không về, A Nương ta đều chuẩn bị đi báo quan!"

Đồng Thiếu Huyền liền đem sự tình gặp gỡ ngẫu nhiên tối nay nói với nàng.

"Ta gặp tiên nữ tỷ tỷ. Là tiên nữ tỷ tỷ đem ta đưa đến y quán, cứu ta một mạng. "

Đồng Thiếu Huyền sờ lên đôi tai còn ngứa ngáy của mình, nàng ngượng ngùng nói về tiên nữ thổi hơi vào tai nàng, dịu dàng ôn nhu.

"Tiên...... tiên nữ tỷ tỷ?"

Nghe lời này, Trưởng Tôn Ngạn sờ lên trán Đồng Thiếu Huyền, lại lật qua mí mắt nàng, đau đến khiến nàng liên tiếp lui về phía sau trốn tránh:

"Đau quá! Tỷ tỷ làm gì vậy?"

"Đau là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi uống nhiều không có tỉnh táo. "

Đồng Thiếu Huyền: "..."

"Muội muội, ngươi cần phải nhớ kỹ một điểm, Bác Lăng không có tiên nữ tỷ tỷ, ngược lại là một đống yêu tinh muội muội. Đến nửa đêm ngươi nhìn hướng kia trên phố, bên trong trà tứ tửu lâu, tất cả đều là Hồ cơ mắt xanh tóc đỏ. Ngươi nếu là gặp được các nàng nhớ kỹ chạy nhanh đi, không phải nhiều lời, đừng nói là tiền tài, da mịn thịt mềm như ngươi, có thể bị các nàng một ngụm nuốt chửng."

Đồng Thiếu Huyền nhớ lại hình dáng của tiên nữ tỷ tỷ, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể phân biệt được hình dáng của tiên nữ tỷ tỷ.

Không hề giống là các nàng mắt xanh tóc đỏ, rõ ràng là tóc đen mắt đen, điển hình khuôn mặt Đại Thương nữ tử.

Chỉ bất quá là nữ tử bình thường không được tư vị tuyệt vời như hoa đào, đậm đà như hoa mận giống tiên nữ.

Nàng đương nhiên biết tiên nữ tỷ tỷ không phải là Chân Thần tiên, chỉ là tiên nữ tỷ tỷ không chỉ có làn da đẹp, quan trọng hơn là nàng có trái tim Bồ Tát.

Không cần cùng Trưởng Tôn tỷ tỷ nói tiếp, người chưa từng gặp hình dạng tiên nữ tỷ tỷ, không có cách nào trải nghiệm tâm tình giờ này khắc này của nàng.

Tắm rửa rồi về uống thuốc và sớm ngủ.

Theo lý mà nói, hôm nay nàng té xỉu lần nữa, hẳn là mười phần mỏi mệt.

Thế nhưng nằm trên giường, một lát cũng không ngủ được, khuấy tấm đệm trên giường. 

Chỉ cần vừa nhắm mắt, liền nghĩ đến tiên nữ tỷ tỷ......

Đồng Thiếu Huyền sống mười lăm năm, lần đầu tiên đối với một người xa lạ như vậy hồn khiên mộng nhiễu.

Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên

Nàng hỏi qua đại phu y quán, đại phu cũng không biết nữ tử này là ai.

Bất quá đại phu nói một điểm càng làm cho nàng cảm động.

Tiên nữ tỷ tỷ cõng nàng đi cầu y quán, tiền thuốc một lạng bạc cũng là đối phương trả.

Nghe được "một lượng bạc", Đồng Thiếu Huyền kém chút thốt ra "Ăn cướp a".

Tiên nữ tỷ tỷ không chỉ có xinh đẹp, cường đại, ôn nhu, còn mười phần phóng khoáng.

Dạng này người, đến tột cùng là người nào vậy?

Đồng Thiếu Huyền mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng gối trên mu bàn tay, đôi mắt to mọc lên hai hàng mí đang mỉm cười, nhớ đi nhớ lại cảnh tượng mơ hồ lúc hai người gặp nhau.

Nhân tiện, chuyện gì đã xảy ra với người trông rất giống Đường Kiến Vi?

Có lẽ là đi cùng thần tiên tỷ tỷ chăng.

Thần tiên tỷ tỷ nói không chừng mang nàng đi tìm người nhà...

Nghĩ đến Đường Kiến Vi, tự nhiên lại nghĩ đến hình tượng nàng giết gà.

Đồng Thiếu Huyền nhíu mày, cảm giác sợ hãi cuối cùng đã bị lãng quên lại ngoi đầu lên.

Nói về yêu tinh muội muội, ai cũng không sánh bằng Đường Kiến Vi đi......

Không dám suy nghĩ nhiều, chỉ cần tưởng tượng đã cảm thấy cổ đau.

Nàng cấp tốc dùng thần tiên tỷ tỷ đem Đường Kiến Vi ép xuống, cố gắng tìm kiếm cảm giác buồn ngủ, rốt cục khi trời đã gần sáng, nén xuống tâm tình kích động, miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp.

Đường Kiến Vi bên cạnh bận rộn với các loại yến hội do Trưởng Công Chúa tổ chức, một bên tự mình cải trang giả dạng tiếp tục kiếm bạc.

Thật vất vả kiếm được một ít bạc, mang Đường Quán Thu đi gặp một vị đại phu nổi tiếng kinh thành, đại phu vì nàng bắt mạch, châm cứu, ấn thái dương.

Sau nhiều lần kiểm tra, kết hợp cùng Đường Kiến Vi nói tới việc trải qua chấn thương, đại phu nói: "Đập đầu đả thương về sau mắc si chứng, có thể là nguyên thần tổn thương tạo thành."

"Vậy, nên làm thế nào cho phải?"

Đại phu nói: "Tình huống như nàng là loại tình huống này phiền toái nhất, nguyên thần tại bên trong sọ, chỉ có thể dựa vào một chút dược vật bồi bổ. Về phần si chứng có thể hoàn toàn khỏi hay không, phải xem vận khí nàng."

Đường Kiến Vi hỏi lại nguyên thần tổn thương có nguy hiểm cho tính mạng hay không.

Đại phu nói: "Khó mà nói. Một ngày nào đó nàng có thể tỉnh lại, nhớ lại mọi chuyện và tự hồi phục. Cũng có khả năng đột nhiên hôn mê, hoặc là đột ngột qua đời, đây đều là không nói trước được. "

Nghe đại phu lời nói, Đường Kiến Vi tâm tình nặng nề.

Về sau lại đi mấy y quán khác, đại phu cho ra thuyết pháp đại khái giống nhau.

Đường Kiến Vi tiêu một số bạc lớn lấy thuốc, dẫn Đường Quán Thu trở về, trong lòng trĩu nặng.

Đường Quán Thu nhìn ra tâm tình nàng không tốt, bước nhanh đi tới, hai tay nắm ở bàn tay băng lãnh của nàng, hỏi: "A Nương làm sao vậy? Có phải A Tĩnh lại làm cái gì khiến A Nương sinh khí?"

Đường Kiến Vi mỉm cười với nàng: "A Tĩnh gần đây không phải là đang đi học sao? Ngoan như vậy, A Nương làm sao lại giận ngươi?"

Đường Quán Thu tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: "A Nương không muốn A Tĩnh nữa sao?"

Đường Kiến Vi lập tức nắm lấy tay nàng: "Nói ngốc cái gì, ta làm sao lại không muốn ngươi?!"

Trong lòng gấp, ngữ khí cũng có chút gấp, Đường Quán Thu bị nàng mắng nhẹ, không dám nói thêm nữa.

Đường Kiến Vi thấy đai lưng nàng cong vẹo, vạt áo cũng không kín, gió lạnh từng đợt lùa vào, lập tức đem nàng kéo vào một con hẻm vắng, giúp nàng chỉnh đai lưng.

"Tỷ tỷ, ngươi nhớ không. Khi còn bé ngươi cũng là dạng này, giúp ta mặc thắt lưng cho ta đi chơi. A Nương không cho phép ta ăn quà vặt, ngươi sẽ còn vụng trộm mua cho ta ăn."

Đường Kiến Vi vừa cười, thắt lại vạt áo chỉnh tề: "Tết Nguyên Tiêu năm Thiên Hiển thứ hai, ngươi vì mua cho ta con diều ta muốn nhất, sáng sớm đã đi ra ngoài, kết quả vẫn là không cướp được...... Việc kinh doanh của gian diều giấy đó rất tốt, vì mua con diều, đều có người ra tay đánh nhau. Ngươi đây, nhã nhặn, chỗ đó giành được qua những người kia. Về sau vì an ủi ta, ngươi chính mình động thủ làm, làm đến gãy tay, còn lôi kéo Thẩm Ước thức cả đêm, cuối cùng cũng làm được một chiếc giống hệt vào Tết Nguyên Tiêu. Ngươi còn nhớ rõ không? Tỷ tỷ." Đường Quán Thu hoàn toàn không nghe hiểu lời nói của Đường Kiến Vi, nhưng vẫn duy trì mỉm cười, cứ như vậy nghe. "Về sau, con diều còn chưa kịp bay lên trời đã bị gãy, ta còn cười nhạo ngươi hơn nửa ngày. Mẫu thân nói ta là Bạch Nhãn Lang, chẳng những không biết cám ơn ngươi, còn chê cười ngươi. Kỳ thật...... ngươi tốt với ta, cho dù ngươi không nhớ rõ, ta cũng còn nhớ kỹ, sẽ không quên."

Đường Kiến Vi ôm lấy Đường Quán Thu, không cho nàng trông thấy chính mình mắt đỏ hoe: "Ngươi là tỷ tỷ tốt nhất khắp thiên hạ. Ta làm sao có thể không muốn ngươi? Lúc này, đổi ta đối tốt ngươi...... Ngươi làm muội muội của ta, nữ nhi của ta. Chúng ta đời này kiếp này đều cùng một chỗ."

Ánh mắt Đường Quán Thu sửng sốt không thay đổi, nhưng lại không nhịn được đưa tay lên xoa xoa lưng Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi cảm nhận được sự trấn an của tỷ tỷ, ôm nàng càng chặt.

Khi tháng ba kết thúc, hành trình đến Bác Lăng của Đồng Thiếu Huyền cũng kết thúc, cùng Trưởng Tôn một nhà cáo biệt, về tới Ngang châu Túc huyện.

Cùng lúc đó, mùa xuân bận rộn nhất trong cuộc đời Đường Kiến Vi cũng sắp kết thúc.

Một lòng đang mưu đồ tương lai, tìm kiếm chân tướng cái chết phụ mẫu nàng, nhưng nàng không biết rằng cuộc đời mình sẽ rẽ sang một quỹ đạo hoàn toàn khác.

...

Khang Lạc phường, Thừa Bình phủ.

Thượng Thực Cục vừa đưa tới một mâm lớn thịt đỏ ướp như mứt, thịt này ướp lớp mười thước, chính là dùng thịt khô làm thành hình cầu mà ăn uống, Vệ Từ nhìn hình cầu mứt đỏ diễm lệ, liền biết Thượng Thực Cục hôm nay lại phí không ít đầu óc.

Đào Vãn Chi kéo xuống một mảnh, đưa tới, vẻ mặt không hề lay động.

Vệ Từ không muốn ăn.

Đám lão già Thượng Thực Cục, suốt ngày sẽ chỉ làm ra những trò không thú vị.

Nhớ tới nồi hầm nóng cay đến đổ mồ hôi kia, Vệ Từ nói Đào Vãn Chi đem Đường Kiến Vi tới.

Đường Kiến Vi vốn cho rằng có thể nghỉ một lát, hôm nay hảo hảo bồi dưỡng tỷ tỷ. Không nghĩ tới yến hội không tổ chức, Trưởng Công Chúa trực tiếp để nàng đến Thừa Bình phủ hầu hạ, còn phải mang lên nồi rau hầm.

Hóa ra Trưởng Công Chúa đang thèm vị cay.

May mắn lần trước đặt tiêu Tứ Xuyên còn chưa dùng hết, chính là đề phòng một ngày lại có đất dụng võ, có thể dùng tới.

Đem rau hầm hầm tốt, để vào trong túi ngựa, tự mình đưa đi Thừa Bình phủ.

Cưỡi ngựa lên đường, tình cờ đi ngang qua một nhóm Kim Ngô Vệ.

Kim Ngô Vệ nhìn nàng một chút, rõ ràng do dự một chút, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cũng không có làm khó nàng, đường vòng mà qua.

Đường Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa xuyên qua trên phố, lúc rẽ vào góc đường chuẩn bị rời khỏi phường, bỗng nhiên đầu ngựa bị dắt lấy một phương hướng khác, ngựa chấn kinh, Đường Kiến Vi kém chút bị ngựa điên hất văng khỏi lưng.

Nàng vội vàng ôm ngựa đáp xuống đất đứng vững, nhìn lại, người túm nàng đúng là quản gia Đường gia, Tra thúc!

Một đám gia nô Đường gia đứng sau lưng Tra thúc, tất cả đều đang chăm chú nhìn chằm chằm Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi quay đầu, một bên ngõ nhỏ khác cũng bị Kim Ngô Vệ vây quanh.

Nàng đứng ở chính giữa, cũng bất động, chỉ nhìn hướng Tra thúc.

"Tam Nương, chủ mẫu khắp nơi đang tìm ngươi cùng Đại Nương tử, các ngươi cùng Tra thúc trở về đi. "

Trên trán Tra thúc tất cả đều là mồ hôi, hướng Đường Kiến Vi khom thân người xuống hành lễ, hai tay hợp lại có chút phát run.

Mắt Đường Kiến Vi lạnh lùng nhìn hắn: "Tra thúc, ta biết ngươi khó xử, việc này ngươi không cần nhúng vào. Về phần những người khác......"

Nàng liếc nhìn chung quanh, những gia nô Đường gia này, có Nhị thúc, cũng có người nhà Đường Kiến Vi.

"Tam Nương tử." Triệu Thất Lang thấy Tra thúc thật sự không nói nữa, liền tiến lên một bước, dùng giọng uy hiếp nói: "Chúng ta không muốn cùng Tam Nương khó xử, dù sao đã từng là chủ tớ, chúng ta đều là niệm ân tình ngươi. Còn xin Tam Nương tử theo tiểu nô về Đường phủ một chuyến, dù sao đội ngũ đón dâu phu gia Bàng thị đến đã đến Bác Lăng, xin đợi đã lâu. Người ở bên ngoài dạng này tính sao? Còn có, Đại Nương tử ở nơi nào? Nhanh chóng mang nàng về nhà đi. Cũng chớ để hạ nhân chúng ta làm khó."

Đường Kiến Vi nhìn Triệu Thất Lang, cũng không có phản bác cái gọi là "phu gia Bàng thị", mà là nhẹ nhàng hỏi một câu không liên quan gì với tình cảnh này: "Triệu Thất Lang, lão bà của ngươi sức khỏe tốt không?"

Nghe Đường Kiến Vi đề cập đến lão bà, Triệu Thất Lang hơi chấn động một chút, trong chốc lát ánh mắt hiển nhiên trở nên ngưng trọng.

Lão bà là người thân duy nhất cửa hắn, lúc trước hắn ở làng bị cường đạo cướp sạch, hắn bị chém đứt một bên lỗ tai, lão bà kém chút bị giết, may mắn được cứu bởi phụ thân của Đường Kiến Vi, Đường Sĩ Chiêm lúc ấy đi săn bắn nhầm đường.

Một đoàn người Đường Sĩ Chiêm đem cường đạo đến báo quan, không chỉ có chữa khỏi vết thương của Triệu Thất Lang cùng lão bà, còn chứa chấp bọn hắn —— mặc dù lúc đó Đường gia không còn cần thêm gia nô trong nhà nữa.

Đường Sĩ Chiêm không coi Triệu Thất Lang là hạ nhân, một mực lấy lễ để tiếp đón, coi hắn là bằng hữu.

Có vài lần tính mạng lão bà hấp hối, đều là Đường Sĩ Chiêm tự mình đi mời đại phu quen biết, xem bệnh cho lão bà hắn.

Vô luận ân tình hay tiền bạc, đều là từ Đường Sĩ Chiêm......

Triệu Thất Lang một mực đương nhiên tại Đường gia làm việc, cầm bạc.

Thời gian quá lâu rồi, lâu đến nỗi hắn quên đi ban sơ gặp nhau.

Lời nói đau lòng của Đường Kiến Vi, để tâm hắn chết lặng đã lâu bỗng nhiên bị gõ một tia khe hở, trong cái khe đều là áy náy, hắn không cách nào nói thêm một câu.

Đường Kiến Vi thấy quai hàm cắn cứng như đá của hắn, liền biết lời nói của mình đâm trúng địa phương khó chịu nhất trong lòng hắn.

Một số gia nô khác từng ở cùng nguyên đích đều nghĩ đến trước kia với nguyên đích vì câu hỏi của Đường Kiến Vi, nhớ tới bọn hắn như thế nào đến Đường phủ, nhớ tới nguyên đích một nhà đối với bọn hắn trợ giúp cùng tín nhiệm, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, trong lúc nhất thời đều trầm mặc.

Vòng vây Đường Kiến Vi ngoại trừ gia nô nguyên đích cùng sống qua, còn có Nhị thúc cùng Kim Ngô Vệ.

Bọn hắn có chút nhìn không hiểu.

Tại sao tiểu nương tử này có thể khiến một nửa số người phải xấu hổ với một câu hỏi bình thường như vậy?

Tùy tùng Nhị Thúc - Bạch Nhị Lang đối Kim Ngô Vệ Lữ Soái Phan Chính nói:

"Tiểu nương bì này rất giảo hoạt, không cần cùng nàng nhiều lời, trực tiếp trói lại xong việc."

Lỗ tai Đường Kiến Vi sao mà linh mẫn, lời nói Bạch Nhị Lang bị nàng nghe được rõ rõ ràng ràng, thẳng hỏi Phan Chính: "Phan Lữ Soái, ngươi dám trói người của Trưởng Công Chúa?"

Phan Chính mới cùng nàng gặp thoáng qua, tự nhiên nhận ra nàng, cũng không chạm nàng.

Vào lúc này theo người Đường gia đến vây chặt, nhiều lần hành vi giải thích rõ ràng trong lòng hắn cũng có chút lay động.

Bản thân cũng không muốn gây sự với vị này thường thường tại Liễm Thao phủ của Trưởng Công Chúa ra ra vào vào, có lẽ là trở ngại giao tình với Nhị thúc, không thể không ra tay.

Nếu là trong lòng của hắn có chủ ý, còn đến phiên gia nô Đường gia kêu gào? Ra lệnh một tiếng, sau lưng Kim Ngô Vệ đã sớm tiến lên đem Đường Kiến Vi bắt giữ.

Đường Kiến Vi nhìn ra Phan Chính đang do dự.

Bây giờ nàng đã bị bao vây, dù cho nàng mang theo người một con dao nhỏ cắt rau củ, cũng không thể dựa vào sức lực của một người giết ra ngoài.

Phan Chính đang do dự, hẳn là vũ khí tự vệ có lợi nhất nàng có.

Nàng nhất định phải giữ lấy cái hi vọng duy nhất.

Phan Chính không trả lời nàng, ngược lại là Bạch Nhị Lang mở miệng:

"Tam Nương tử, người thông tuệ toàn bộ Bác Lăng. Thế nhưng là nói dối nhiều rồi, cuối cùng sẽ có thời điểm lộ tẩy. Ngươi chỉ là đầu bếp nhỏ của Liễm Thao phủ. Thậm chí ngươi còn không tham dự nhã tụ, Trưởng Công Chúa chẳng qua là phái ngươi hầu hạ khách quý, lão nhân gia nàng sao lại quan tâm đến ngươi? Ngươi đang coi người bên ngoài đều là đồ đần? Nhìn không ra sao?"

Đường Kiến Vi không nhìn Bạch Nhị Lang, từ trong ví bên hông lấy ra vòng tay có màu sắc kỳ dị, giữ trong tay, cẩn thận xem xét: "Ta cùng Luật Chân tình thú trong đó, loại người thô kệch như ngươi biết cái gì."

Luật Chân?

Bạch Nhị Lang bối rối trước những gì nàng nói.

Luật Chân là ai?

Tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Phan Chính đều bối rối, không hiểu Đường Kiến Vi có ý gì khi đột ngột ném "Luật Chân" ra.

Nhưng Phan Chính nghe hiểu được.

Bạch Nhị Lang cũng qua nét mặt của Phan Chính bên trên vi diệu nhìn ra, hắn hiểu được điều mà người khác không hiểu.

Phan Chính tuy chỉ là Kim Ngô Vệ nho nhỏ lữ soái, nhưng khuê danh Trưởng Công Chúa hắn đã nghe nói qua.

Trưởng Công Chúa Vệ Từ, hào Thừa Bình, tự Trì Trắc, tiểu tự Luật Chân.

Sự tình Thiên gia không biết, hoạn lộ vô vọng không nói, không cẩn thận còn có khả năng rơi đầu.

Đừng nói tục danh Trưởng Công Chúa, liền là những tiểu nương tử được Trưởng Công Chúa sủng ái nhất, đến từ tộc nhánh nào đó, cùng thế lực nào liên minh lẫn nhau, hoặc là ngăn được, làm người hầu Kim Ngô Vệ ở kinh thành, Phan Chính đều phải biết.

Có nhãn lực như Phan Lữ Soái, tự nhiên cũng nhận ra Đường Kiến Vi cầm trong tay chuỗi này như vòng tay.

Vòng tay này từ một chuỗi hạt châu phỉ thúy xâu thành, nhan sắc kì lạ, ban ngày lúc nhìn xanh trắng như băng, trong đêm nhìn vàng sáng như trăng.

Đây là băng tâm phỉ thúy đặc thù Trường Ca Quốc, cực kì hiếm thấy, hàng năm chỉ có thể chế đến hai bộ đưa cho láng giềng thân cận Đại Thương.

Phan Chính đã từng giúp đỡ Hồng Lư Tự Thừa kiểm kê kỳ vật nhập cống, may mắn gặp qua băng tâm phỉ thúy.

Ngắm nhìn ở cự ly gần, ngay cả một hán tử lỗ mãng như hắn cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, hơi thở cũng trở nên thận trọng.

Hàng năm được tặng hai bộ, Đại Thương cả nước ai có thể có được?

Trưởng Công Chúa có được một bộ, chẳng có gì lạ.

Kỳ là, Trưởng Công Chúa thế mà có thể đem bảo bối này đưa cho Đường Kiến Vi?

Bên trong Phan Chính có chút bồn chồn.

Hẳn là tiểu nương bì này cùng Trưởng Công Chúa có quan hệ, thật là làm cho ngoại nhân không cách nào đoán được?

Đúng rồi.

Trưởng công chúa yêu nhất chính là ăn, có thể để cho tiểu nương bì này liên tiếp đảm đương hai tháng tổng trù, toàn diện chăm sóc khẩu vị ăn uống, suy nghĩ kỹ, khẳng định là phi thường thích tay nghề nàng.

Nữ nhân thật thú vị, Phan Chính để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật đúng là không hiểu nhiều.

Đường Kiến Vi nhìn Phan Chính xuất thần, chợt nhận ra chiêu này mình đã dùng đúng.

Trong tay nàng thật là băng tâm phỉ thúy, cũng thật là Vệ Từ vật sở hữu, bất quá cùng Phan Chính nghĩ đến có chút khác biệt.

Vòng tay này mấy ngày trước đây ở nhã tụ không cẩn thận đứt đoạn, vương vãi khắp sàn, Đường Kiến Vi vừa lúc ở bên người Vệ Từ hầu hạ.

Vệ Từ mắt nhìn đất đầy phỉ thúy, lại nhìn mắt Đường Kiến Vi.

Đường gặp hơi khom người: "...... Phiền phức lão nhân gia ngài nhấc chân."

Nàng đem từng hạt châu phỉ thúy nhặt lên, phát hiện bên trong sợi chỉ bị đứt.

Vệ Từ lấy về nhìn một chút, liền biết đồ vật tinh tế hỏng chính là xấu đi, sửa xong về sau cũng sẽ có vết tích, liền không muốn nữa.

Đường Kiến Vi nói với Vệ Từ: "Điện hạ có thể đem vật này thưởng cho thảo dân hay không? Nếu là thảo dân đem nó sửa lại thành nguyên dạng, sẽ trả lại cho Điện hạ. "

Vệ Từ không do dự, trực tiếp thưởng cho nàng.

Phan Chính chỉ biết băng tâm phỉ thúy trân quý, cho rằng Trưởng Công chúa đem thưởng cho nàng chính là thật cùng nàng giao tình không ít.

Nhưng quên mất một điều.

Trưởng công chúa có địa vị như thế nào, dân chúng thấp cổ bé họng hiếm có tuyệt thế trân bảo, nàng nhất định không thêm nhìn một chút.

Nàng vốn có trân bảo, coi như mỗi ngày mang một kiện, cho đến khi nàng qua đời đều chưa hẳn có thể mang toàn bộ, huống chi là cái vòng tay đã hỏng. Thưởng cũng liền thưởng rồi, không cần có bao nhiêu tình cảm.

Nhưng đối với Đường Kiến Vi mà nói, lại có thể tại thời khắc mấu chốt mê hoặc lòng người, một mạng pháp bảo cứu chính mình.

Quả nhiên, Phan Chính hướng sau lưng đưa mắt liếc một cái, Kim Ngô Vệ rút lui.

Bạch Nhị Lang cùng Tra thúc "Này" một tiếng, kinh ngạc không thôi: "Cái này......"

Kim Ngô Vệ vừa đi, gia nô Đường gia cũng đối Đường Kiến Vi càng kiêng kị mấy phần.

Kim Ngô Vệ không dám chọc người, bọn hắn nếu gây sự, không biết có thể rơi đầu hay không.

Đường Kiến Vi trong lòng mừng thầm.

Đây cũng là kết quả nàng muốn.

Chỉ cần Phan Chính biết nàng là người của Trưởng Công Chúa, vô luận là người nào của Trưởng Công Chúa, không làm khó dễ nàng là được.

Coi như Nhị thúc cùng Kim Ngô Vệ Lữ Soái quen biết, cũng sẽ không ngu ngốc tìm vận xui đến Trưởng Công Chúa.

Đường Kiến Vi khẽ nhếch mà đi, bình an đến Thừa Bình phủ, bưng rau hầm vào trong ao đình nhìn thấy Vệ Từ, chỉ có một mình Vệ Từ.

" Đào tỷ tỷ đâu?" Đường Kiến Vi lộ vẻ rất hưng phấn.

Vệ Từ liếc nàng một chút, cười lạnh một tiếng nói: "Cáo mượn oai hùm tiểu quỷ cơ linh."

Tiểu quỷ cơ linh: đứa nhỏ lanh lợi

Đường Kiến Vi đương nhiên biết Vệ Từ nói chính là chuyện nàng đấu trí Phan Chính.

Vốn tưởng rằng Vệ Từ sẽ biết, lại không nghĩ rằng nàng có thể biết nhanh đến vậy.

Đường Kiến Vi cũng không chột dạ, một bên đem rau hầm và nguyên liệu nấu ăn cùng nồi canh một chỗ múc ra, một bên nói: "May mà ta lanh lợi, nếu không thì Điện hạ chưa chắc ăn được món hầm độc nhất vô nhị này trong thiên hạ. "

Vệ Từ cười nói: "Ngươi dám dùng đồ ăn uy hiếp ta. "

Đường Kiến Vi khẽ nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Vệ Từ ngửi thấy vị cay ẩn trong mùi rượu nồng nặc khiến nàng thèm nhỏ dãi.

Chỉ cần ngửi thôi cũng khiến cổ họng nhấp nhô.

Uống một ngụm canh, nàng nhớ mãi không quên tư vị, giống nhau như đúc.

"Gọi loạn hầm bất nhã, làm cái danh tự êm tai đi." Vệ từ nói, "Liền gọi canh Bát Tiên."

"Bát Tiên?" Đường Kiến Vi không hài lòng, "%rong này có hai mươi mốt Tiên. Thêm vào rượu cổ Kiến Châu cùng tiêu Tứ Xuyên, phải là hai mươi ba Tiên. "

"Chỉ có ngươi biết đếm sao? Bát Tiên nghe êm tai."

Đường Kiến Vi tâm tình tốt, Vệ Từ ăn xong canh Bát Tiên tâm tình cũng có vẻ tốt hơn.

Đây là tình huống tốt nhất Đường Kiến Vi có thể nghĩ ra.

Bây giờ Kim Ngô Vệ không tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, Đường gia muốn bắt nàng cũng không có cách nào, nàng có thể tự do di chuyển xung quanh Bác Lăng, bắt đầu điều tra chân tướng cái chết phụ mẫu.

Mặc dù việc điều tra với khả năng hiện tại của nàng khó khăn nhưng nàng đã có phương hướng.

Nàng muốn kiếm tiền từng chút một, mở rộng mối quan hệ, đem Đường gia trở về.

Thiên Hiển năm thứ sáu, Đường Kiến Vi mười bảy tuổi vẫn nghĩ quá đơn giản về sự tình trong đó.

Án Đường Sĩ Chiêm đang dần lên men ở một nơi nào đó mà nàng không thể nhìn thấy.

Trong đêm, Đường Kiến Vi về Liễm Thao phủ, Vệ Từ đọc qua hồ sơ Đào Vãn Chi mang về từ Hình Bộ, tiếc hận nói: "Nàng ta không thể ở lại Bác Lăng này nữa."

Đào Vãn Chi mỉm cười pha trà cho Vệ Từ nói: "Điện hạ rất để ý Đường Tam Nương. "

Ánh mắt Vệ Từ không rời khỏi tập hồ sơ: "Vãn Chi, ngươi cảm thấy nên đưa nàng đi chỗ nào?"

Đào Vãn Chi rót trà: "Điện hạ tự nhiên là nghĩ chu đáo hơn ta."

"Túc huyện Đồng gia." Khóe miệng Vệ Từ hiện lên một nụ cười, "Nghe nói tiểu quỷ cơ linh này đã từng cùng Đồng gia yêu nữ có hôn ước, chỉ là về sau Đường gia hủy hôn, hai nhà náo loạn một cái thật lớn, không nhìn mặt nhau. Chuyện này đoán chừng chính tiểu quỷ cơ linh cũng không biết. Nếu là để cho hai nàng thành thân một lần nữa, chắc hẳn tương đương thú vị. "

Yêu nữ trong hoàn cảnh này là con gái út.

"Điện hạ chính là muốn cứu Đường Tam một mạng, đúng không?" Đào Vãn Chi đoan chính quỳ chân đối diện nàng.

Vệ Từ cũng không phủ nhận: "Không sai, ta xác thực nghĩ bảo đảm cái mạng của Đường Kiến Vi. Thế gian này có thể làm ra canh Bát Tiên, chỉ có một người."

"Trừ cái đó ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, Điện hạ."

Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Từ rơi vào khuôn mặt có phần cứng ngắc của Đào Vãn Chi, chờ nàng nói tiếp.

Đào Vãn Chi trong ngực phập phồng mấy cái, sau đó nói: "Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là khiến cho hậu nhân Trường Tôn gia tiếp tục không được an bình."

Nghe xong lời nói của nàng, mí mắt phủ đầy anh đào màu đỏ của Vệ Từ không chút biến hóa, thậm chí ngay cả bên trong đôi mắt đều không có một tia gợn sóng.

Vệ Từ nhìn thẳng Đào Vãn Chi, Đào Vãn Chi nhìn chằm chằm chén trà.

Chén trà này Vệ Từ không uống một ngụm liền rời đi, mặc nó nguội lạnh.

Ba ngày sau, bước chân ra khỏi sân vườn, chân trời đã bị trời chiều nhuộm thành một mảnh hóa đỏ rực như lửa.

Vệ Từ cầm trong tay chiếu thư chỉ hôn thiên tử vừa mới bị "cưỡng bức dụ dỗ" viết xuống, thỏa mãn lên ngựa trở về.

Đường Kiến Vi vừa mới làm xong bữa tối, đang cùng Đường Quán Thu, Tử Đàn trong phòng dùng bữa, bỗng nhiên nghe bên ngoài một trận ồn ào, một tiếng lớn hét lên: "Sắc chỉ đến!"

Đường Kiến Vi có chút sửng sốt.

Sắc chỉ?!

Cửa bị đẩy ra không khách khí, tay Vệ Từ cầm một quyển lụa vàng vào nhà, đám thuộc hạ và thị vệ Thừa Bình phủ tràn vào, trong nháy mắt lấp đầy căn phòng nhỏ.

Đường Kiến Vi các nàng gần như ném bát của mình đi, lập tức quỳ xuống đất tiếp chỉ.

Vệ Từ mở chiếu chỉ, chậm rãi đọc: "...... Cáo, Đường thị Tam Nương Đường Kiến Vi, là người trong sáng lương thiện, thận trọng nhã nhặn, lương thiện, hiền lành như ngọc, đặc biệt tứ hôn Túc huyện Đồng phủ yêu nữ Đồng Thiếu Huyền, sau này sống chết có nhau......"

Ngắn ngủi mấy câu, chẳng mấy chốc nói xong.

Đường Kiến Vi vẫn còn bối rối.

Cái gì? Tứ hôn?

Túc huyện Đồng phủ? Yêu nữ? Đồng Thiếu Huyền?

Đây là ai?!

Tử Đàn cũng không hiểu, quay đầu lại, kinh hãi nhìn Đường Kiến Vi.

"...... Thiên Hiển năm thứ sáu tháng tư ngày hai mươi sáu. "

Sau khi đọc xong chỉ dụ, Vệ Từ cuộn lại đưa cho Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi chỉ có thể tiếp chỉ.

"Còn không tạ ơn?" Vệ Từ cười như một con hồ ly tu hành ngàn năm.

Đường Kiến Vi cảm tạ ân điển, còn chưa mở miệng, ngược lại là Đường Quán Thu đã lên tiếng trước.

Nàng ngẩng đầu một mặt thuần chân nhìn về phía Vệ Từ, hỏi: "Là muốn đem A Nương ta gả cho người khác sao?"

Vệ từ không hiểu: "A Nương?"

Đường Kiến Vi liếc nhìn những người khác, Vệ Từ liền để cho tất cả đi xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người các nàng.

"Đây là Đại tỷ của ta. Nàng bị thương ở đầu, gặp si chứng". Tay Đường Kiến Vi cầm sắc chỉ phát run, thấp giọng giải thích sự tình với Đường Quán Thu, lòng tràn đầy không hiểu hỏi Vệ Từ. "Vì sao phải đem ta gả đi xa?"

Vệ Từ đặt một tay ra sau lưng, eo thẳng như cây thông: "Đương nhiên là vì ngươi."

"Ta......"

"Ta biết ngươi muốn lưu tại Bác Lăng điều tra cái chết phụ mẫu ngươi, nhưng giữ lại mạng mới có thể điều tra."

Đường Kiến Vi bị lời nói của nàng làm cho chấn động, lời nói lọt vào cổ họng nàng đều bị nghẹn lại.

"Án này phức tạp rất nhiều so với ngươi nghĩ, ngay cả bản cung cũng tạm thời nhìn không thấu. Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi bây giờ còn có thể sống được, đã là vạn phần may mắn. "

Vệ Từ đi về phía Đường Quán Thu, suy nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đưa tay kéo nàng đứng dậy.

Đường Quán Thu căn bản không biết người trước mắt là ai, liền cười ngọt ngào mà ngốc nghếch nhìn nàng.

Vệ Từ nâng cằm Đường Quán Thu, thầm lẩm bẩm "Đáng tiếc", quay đầu nhìn Đường Kiến Vi nói: "Lưu lại Bác Lăng, hai tỷ muội các ngươi chỉ có một con đường chết. Rời khỏi nơi đây, chờ ngày lông cánh đầy đủ, nói không chừng có khả năng phản công. Đường Kiến Vi, bản cung ban cho ngươi là tuyệt thế chi bảo. Có thể mài giũa tôi luyện và tinh chế hay không, rửa sạch oan khuất Đường Sĩ Chiêm cùng Tô Mậu Trinh, là tùy thuộc vào ngươi. "

Nghe được lời nói này của Vệ Từ, Đường Kiến Vi sửng sốt, lớn tiếng nói: "Như vậy...... Điện hạ, phụ mẫu ta thật sự là chết oan, đúng không! Phụ thân ta chưa hề ăn hối lộ trái thiên quy! Mẫu thân ta cũng không phải sợ tội tự sát! Có phải hay không!"

Trải qua mấy ngày nay Đường Kiến Vi chưa hề hồ đồ, nàng vẫn luôn biết chính mình đang làm cái gì.

Vạn phần tin tưởng vững chắc suy nghĩ trong lòng, vững tin phụ mẫu cả đời chính trực hoàn mỹ.

Nhưng khi có người nói ra điều mà nàng tin tưởng chắc chắn, người này lại là Trưởng Công Chúa...... Lúc này, trong khoảnh khắc nàng nhận ra, Đường Kiến Vi kiên cường đã lâu bỗng vỡ vụn, không khống chế được mà hét lên.

Vệ Từ không trả lời vấn đề của nàng, chỉ ngồi xổm xuống, dùng khăn tay của mình lau sạch sẽ nước mắt nàng. "Sự tình Đường gia, phải do ngươi tự tay vạch trần. Chuyện này sẽ rất gian khổ, đường rất dài, nhưng vận mệnh lựa chọn ngươi, ngươi phải thẳng lưng chống đỡ mảnh này trời. Thời điểm lần sau lại khóc hãy hỏi chính mình một chút, nếu là ngay cả ngươi cũng bị hạ đổ, tỷ tỷ ngươi sẽ ra làm sao, phụ mẫu sẽ ra làm sao. "

Đường Kiến Vi khóc thút thít mấy lần, lập tức cắn môi, không cho phép mình khóc nữa.

Cho dù chuyện tứ hôn còn rất nhiều điều nghi hoặc, nhưng nàng nhìn ra được, Vệ Từ thật là vì tốt cho nàng.

Mặc dù rời khỏi cố hương, nhưng có lẽ là một bước ngoặt vô cùng trọng yếu.

Vệ Từ chuẩn bị rời đi, Đường Kiến Vi hỏi nàng: "Điện hạ, vị Đồng gia yêu nữ kia, là người như thế nào?"

Vệ Từ ngoái nhìn, cười nói: "Đương nhiên là thiên định của ngươi."

Đường Kiến Vi nghe qua Túc huyện, là huyện lớn thứ hai ở Ngang Châu.

Nhưng Ngang châu ở phía nam, cách Bác Lăng mười vạn tám ngàn dặm, nàng chưa hề đi qua.

Lớn lên ở Bác Lăng, rời xa Bác Lăng sinh sống, không phải một chuyện dễ dàng.

Đường Kiến Vi đầu này thấp thỏm, đầu kia sắp tiếp sắc chỉ tứ hôn Đồng gia, càng là long trời lở đất.