Edit: -Jenny-
"Hôm nay ngươi mới biết ta, kêu ngươi trong thời gian ngắn quen với việc này thật sự là làm khó ngươi. Tuy nhiên tình cảm có thể bồi dưỡng, trở về với ta, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
Mặt Bùi Thủy dí xác vào ngực y, đúng lúc lại ngay chỗ có nước tiểu, mùi vị này, thật sự khó tả. (Này là Thủy tỷ "tự lấy đá đập chân mình" nè! ∑d (°∀°d))
Bùi Thủy không biết Hách Liên Thành sao có thể chịu được?
Nàng âm thầm đảo mắt, nàng với y bồi dưỡng tình cảm làm gì?
Y cũng không phải lão bà của nàng. Có cần phải bồi dưỡng tình cảm không?
Chân trước Bùi Thủy che mũi lại, ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác, có thể cách ngực y xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Thúi chết nàng.
Hách Liên Thành nhìn bộ dạng ghét bỏ của tiểu thú, không nói nên lời, nước tiểu này không phải là của nó sao? Y còn chưa ghét bỏ nó, nó lại ghét bỏ y?
Lắc qua lắc lại.
Bùi Thủy lăn lộn đến mệt, ghé vào trên đùi Hách Liên Thành, choáng váng cả đầu liền thiếp đi.
Đây là ghét bỏ trên người y có mùi sao?
Hách Liên Thành mở cửa sổ xe ra, gió đêm thổi vào làm mùi của nước tiểu trong xe phai đi một ít. Y lại có chút hối hận ra cửa không mang theo nhiều đồ, chỉ có thể chịu mùi trên quần áo trở về thay cái khác.
Bình minh.
Thiên Tiên Các.
Xe ngựa Hách Liên Thành vừa đi vào, đã bị các cô nương vây quanh.
"Ngọc Thành công tử đã trở lại."
"Ngọc Thành công tử đã trở lại."
"..."
Tiếng nhảy nhót hoan hô của các cô nương làm tiểu thú thức giấc.
Nó lười biến duỗi eo, bị Hách Liên Thành ôm xuống xe ngựa, sáng sớm ngày hè cho dù vẫn còn sớm nhưng cũng đã có hơi chói mắt, huống chi hiện tại Mặt Trời đã lên cao.
Bùi Thủy có chút không thích ứng ánh sáng, nhắm mắt lại. Lúc mở ra, cảm giác đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Các ngươi nhìn trong ngực Ngọc Thành công tử, tiểu sủng vật y mang về thật sự rất đáng yêu a!"
"Nó vừa đáng yêu vừa trắng, đôi mắt lại giống như nho đen vậy, thật xinh đẹp!"
"Oa! Ngọc Thành công tử, người thật là lợi hại, làm sao người tìm được tiểu sủng vậy đáng yêu như vậy?"
"..."
Bùi Thủy đã dần dần thích ứng được ánh sáng, phát hiện vô số khuông mặt xinh đẹp trước mắt, nàng có hơi hoảng loàn.
Nàng rúc vào trong ngực Hách Liên Thành.
Giờ tình hình này là sao?
Tất cả nữ nhân này đều là lão bà của Hách Liên Thành?
Mẹ nó!
Hách Liên Thành cũng quá lợi hại đi!
"A! Có mùi gì vậy?" Một nữ tử xinh đẹp dùng mũi ngửi ngửi, mày khẽ chau lại
"Thật thúi!" Lại có một nữ tử xinh đẹp khác nói.
"Giống mùi nước tiểu! Từ trên người Ngọc Thành công tử truyền ra." Một nữ tử xinh đẹp khác vừa mới dứt lời.
Những nữ tử xinh đẹp khác đồng loạt tản ra, bộ dạng ghét bỏ nhìn Hách Liên Thành.
Lúc này.
Hách Liên Thành dung nhan khuynh quốc khuynh thành không được tốt cho lắm.
Nữ tử xinh đẹp kia khẽ che mũi lại, nói với Hách Liên Thành: "Ngọc Thành công tử, người không tiểu trong quần đúng không?" (Cười chết tui, mà bà chị này cũng thẳng thắn quá ấy chứ
Mắt phượng của y lại trầm xuống, trong có vẻ ảm đạm.
Mấy vị nữ tử xinh đẹp kia đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của y.
Lại có một nữ tử xinh đẹp khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn tiểu thú trong ngực y, không đành lòng nói: "Ngọc Thành công tử, người đem tiểu sủng vật giao cho Thải Nhi. Ngài đi tắm, đổi một bộ quần áo sạch sẽ đi!"
Ý chính là.
Coi chừng thúi chết tiểu sủng vật đó.
Một người nữ tử khác phát hiện vẻ mặt âm u của Hách Liên Thành, chạy nhanh tới kéo lấy góc áo Thải Nhi, cho cô một ánh mắt, Thải Nhi nhìn thấy mắt phượng lạnh lẽo của Hách Liên Thành, dọa sắc cô biến sắc, che miệng lại!
"Cút hết cho ta." Hách Liên Thành thấp giọng nói nói, dọa cả đám nữ tử chạy mất.
Bùi Thủy ngẩng đầu, đôi mắt giống như hai viên thủy tinh, nhìn mặt u ám của Hách Liên Thành.
"Đều do ngươi ban tặng." Hách Liên Thành tức giận nói một câu.
Bùi Thủy lắc lắc cái đuôi chuyển đầu qua chỗ khác, là nữ nhân y hiểu lầm y, liên quan gì tới nàng?
Ánh mắt Hách Liên Thành dừng trên cái đuôi màu trắng của nó.
Tiểu hồ ly chỉ có hai đuôi, quả thật lần đầu tiên y nhìn thấy.
Một lúc sau.
Bùi Thủy cảm thấy mấy người này, không hề xem nàng là con người. (Tỷ "sảng" rồi đúng hông?
Một người, hai người đều thích mang nó đi tắm.
Phượng Cửu Mộc mang nó đi tắm, ít nhất còn có hơi rụt rè không lộ những hình ảnh không thể miêu tả trước mặt nàng.
Hách Liên Thành thì không hề có cái tự giác này.
Y ôm nàng cởi quần áo! Là loại cởi sạch á.
Lúc dôi chân dài của hắn bước vào hồ tắm, còn ôm nàng đặt ở trên đùi. (Hí hí (ʘᴗʘ))
Bùi Thủy vội nhắm mắt lại, trong nội tâm đang gào thét "thảo nê mã (*)"
(*) câu chửi tục nha
A Thủ cũng thở dài: "Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ, nam nhân bây giờ càng ngày càng không biết xấu hổ."
Bùi Thủy đưa hai chân tán đồng ý kiến của A Thủ, nàng chưa thấy qua nam nhân nào lại lộ liễu như vậy.
Lớn lên đẹp chút, không cần mặt mũi sao?
Hách Liên Thành ôm tiểu thú hơn nửa cơ thể chìm vào trong nước, nhìn thấy tiểu thú nhắm mắt lại giống như cô nương đang thẹn thùng, không dám nhìn y.
Y cảm thấy buồn cười, lấy nước trên ngón tay bắn vào trên mặt nó.
Bùi Thủy bị đau, trừng mắt nhìn Hách Liên Thành.
Trông hồ tắm, không khí nóng bốc lên khói nhè nhẹ giống như sương sớm.
Gương mặt của Hách Liên Thành, cũng trở nên mờ mịt không thấy rõ, giống như đã bị một tần lụa trắng che mất, duy nhất chỉ có cặp mắt phượng mỹ lệ câu nhân của y như vực sâu vô tận, bắn ra ánh sáng khiếp người.
"Ngươi ngại cái gì? Ngươi thật sự nghĩ mình là nữ tử sao?"
Hách Liên Thành giễu cợt nhìn tiểu thú.
Bùi Thủy tức giận chống nạnh, lỗ mũi nhòn nhọn phun hỏa.
Cái gì gọi là ta nghĩ mình là nữ tử?
Cô nãi nãi vốn chính là thiếu nữ được không!
A Thủ khuyên tiểu thú: "Tiểu Thủy, ngươi không cần phải chấp nhặt với y."
Bùi Thủy cảm thấy A Thủ nói rất đúng, nàng với nam nhân yêu tinh này không hợp lắm.
Y không yên tâm sợ nàng chạy mất đúng không?
Vì vậy, đi tắm cũng mang theo nàng.
Hừ!
Dù sao nàng cũng không có lợi hại như thế, y nguyện ý lộ liễu để cho nàng xem, xem thì xem thôi!
Có gì, cùng lắm thì?
Trong đầu Bùi Thủy lại lóe lên ý tưởng mới.
A Thủ liền nói: "Tiểu Thủy y không biết xấu hổ, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ giống như y, không tốt đâu."
Bùi Thủy: "Có gì không tốt? Y là người, ta là thú, y không để bụng trong sạch của bản thân, tại sao ta phải giữ trong sạch cho y chứ? Với lại, không xem thì không xem, nhìn là được.."
A Thủ: "..."
Hách Liên Thành nhìn thấy tiểu thú chống nạnh, mắt phượng hiện lên tia sáng kỳ lạ. Y liền xoa xoa bộ lông của tiểu thú.
Không thể không nói.
Hách Liên Thành tắm cho tiểu thú, so với Phượng Cửu Mộc nhẹ nhàng vô cùng, ngón tay phần lớn là xoa xoa lông trên lưng nó.
Bùi Thủy hưởng thụ đến híp cả mắt lại, bộ dạng đầy say mê, thích ý.
Hách Liên Thành đem tiểu thú bộ dáng của tiểu thú thu vào trong mắt, bỗng nhiên nói một câu: "Tiểu bảo bối, đi theo ta rất tốt!"
Mắt thú đột nhiên trợn to.
Lười biếng và say mê trong mắt đều biến thành kinh ngạc.
Tốt cái lông!
"Không được sao?" Mắt phượng y trầm xuống, tuy là khôi phục lại vẻ thường rất nhanh, nhưng chỉ một ánh mắt chợt lóe lên như đao kia, tiểu thú nhanh nhạy đã phát hiện ra.
Bề ngoài những thứ tốt đẹp bên trong đều có độc!
Nam nhân cũng giống nư vậy.
Càng tốt càng có độc.
Phượng Cửu Mộc có độc, tiểu yêu tinh này cũng có độc.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Bùi Thủy là tuấn kiệt gật gật đầu, lại mãnh liệt lắc đầu.
Ngươi tốt, ngươi tốt, ngươi tốt nhất!
Hách Liên Thành nhướng mày, mắt phượng hiện lên ánh sáng, y trời xinh sinh "đẹp đẽ", cười lên như muôn vàn bông hoa khoe sắc, bách hoa ảm đạm vô sắc không thể so bì, y rất vừa lòng với biểu hiện của tiểu thú.
Lúc hắn bước ra khỏi hồ tắm, bọt nước chảy dọc xuống theo cơ thể y. Ôm tiểu thú trong ngực đặt trên ghế tròn, không chút để ý tiểu thú đang nhìn y, cứ thong thả không hề biết liêm sỉ viết như nào, trước mặt nó lau cơ thể, mặc quần áo.