Dưỡng Thú Vi Phi

Dưỡng Thú Vi Phi - Chương 44: Tiểu thú cáo trạng




Edit: -Jenny-

Tiểu thú từ trong bụi hoa lộ ra cái đầu trắng như tuyết, nước mắt lưng tròng, chân trước không ngừng đi về phía trước. Khi toàn bộ cơ thể dịch ra ngoài, Phượng Cửu Mộc nhìn thấy tiểu thú kéo đang duỗi thẳng chân trái của mình.

Nó bị thương?

Bùi Thủy kêu "chi chi" với Phượng Cửu Mộc, có vẻ nó đang kêu Phượng Cửu Mộc giúp nó.

Phượng Cửu Mộc đạm mạc đứng ở đó, đến khi tiểu thú từng chút từng chút một dịch đến trước mũi chân hắn Phượng Cửu Mộc cũng không để ý tới nó, cánh tay tôn quý kia cũng không hề nhúc nhích.

Thái giám cung nữ trong viện đang tìm tiểu thú, vừa nhìn thấy nó đã ngạc nhiên hô lên. Lại nhìn thấy Phượng Cửu Mộc đang đứng ở cửa nên ai cũng không dám chạm vào tiểu thú kia dù chỉ một chút.

Bọn họ điều nghe thấy những lời mà Hoàng Thượng tức giận nói với Tứ hoàng tử.

Tiểu hung thú này chính là sủng thú của Phượng Cửu Mộc.

Sét đánh giữa trời quang. Thiếu chút nữa thôi bọn họ đã nghe theo lời tiện tò Linh Lung Lung kia, đánh chết sủng thú Mộc Vương hầm canh cho Tam công chúa uống.

Bùi Thủy nhìn mũi chân Phượng Cửu Mộc, trong lòng hận đến ngứa răng, lông tơ ở bàn chân cong lên, hận không thể đấm lên mũi chân hắn.

Nam nhân này thật đáng ghét.

Bùi Thủy nước mắt lưng tròng ủy khuất nhìn thịnh thế mỹ nhan lạnh nhạt của hắn, vươn chân trước ra quơ quơ vạt áo hắn, đáng thương tranh thủ đồng tình từ phía hắn.

Phượng Cửu Mộc vẫn bất động như cũ, lạnh lùng nhìn nó đáng thương trên mặt đất, khóe miệng giễu cợt.

Lừa hắn.

Đây là lần thứ mấy?

Mẹ nó!

Thứ này không ăn mềm?

Bùi Thủy âm thầm nghiến răng, nước mắt rớt xuống to như hạt đậu, nàng ngã đầu vào mũi chân hắn, từ từ duỗi thẳng chân đứng dậy.

Động tác nâng lên của nàng rất gian nan, trong mắt thú toàn là đau đớn.

Phượng Cửu Mộc nhíu mày, đau đớn trong mắt tiểu thú tiểu không giống làm bộ, ma xui quỷ khiến hắn lại ôm nó lên, ngón tay đụng vào chân nhỏ, lúc hắn muốn nhìn tình trạng chân nó, tiểu thú lại phát ra một tiếng kêu thảm.

Ngón tay Phượng Cửu Mộc dừng lại: "Gãy chân?"

Tiểu thú rưng rưng gật đầu.



Hoàng Thượng vừa đi ra, nhìn thấy tiểu thú có thể nghe hiểu Phượng Cửu Mộc nói, y cực kỳ kinh ngạc, phục hồi tinh thần lập tức phân phó thái giám bên cạnh: "Mau đi mời thái y."

"Khổng thái y."

Hoàng Thượng nghe được Phượng Cửu Mộc mở miệng ngẩn ra một chút, lập tức lại nói với thái giám: "Nghe Mộc Vương nói không? Mời Khổng thái y, mau đi mời Khổng thái y đến đây."

"Vâng, nô tài lập tức đi ngay." Thái giám âm nhu nói xong, vội chạy đi mời Khổng thái y.

Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú vào trong phòng. Lúc đi qua chỗ Phượng Vũ, tiểu thú bỗng nhiên kêu "chi chi".

Phượng Cửu Mộc ngừng lại bên cạnh Phượng Vũ, hài tử trên đất bò lên, đôi mắt tĩnh mịch khôi phục sức sống nhìn tiểu thú trong lòng hắn.

Phượng Cửu Mộc thấy được sự thương tiếc từ trong mắt nam hài, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, tiểu gia hỏa của hắn còn cần người khác thương tiếc sao?

Hoàng Thượng sợ Phượng Vũ lại làm ra chuyện ngu xuẩn khác, y duỗi tay đem Phượng Vũ kéo sang một bên, cảnh cáo nói: "Ngươi an phận một chút cho trẫm, đó là sủng thú của Mộc Vương."

Phượng Hi Hi bị dọa ngồi trên ghế, bộ dáng cao ngạo khi dễ Phượng Vũ như hai người khác nhau.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu sú sinh giúp Phượng Vũ, là sủng thú hoàng thúc nuôi.

Sắc mặt Sở Ngọc Quỳnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô cầm chặt khăn tay đè lại vết thương, giống như đang sợ Phượng Cửu Mộc phát hiện ra gì đó.

"Chi chi chi.."

Bùi Thủy múa may chân trước trong miệng phát ra tiếng kêu, hình như đang muốn nói chuyện gì với Phượng Cửu Mộc?

Nàng chỉ chỉ về phía Phượng Vũ, sắc mặt Phượng Vũ lại rất bình tĩnh, lại chỉ về Phượng Hi Hi ở trên ghế đang run lên bần bật, cuối cùng lại chỉ chỉ Sở Ngọc Quỳnh.

Động tác của Bùi Thủy, dọa Sở Ngọc Quỳnh và Phượng Hi Hi sợ hãi.

Da đầu bọn họ nổi lên từng trận tê dại, nó đang cáo trạng bọn họ với Mộc Vương!

Đúng vậy.

Bùi Thủy chính là đang cáo trạng.

Phượng Cửu Mộc lẳng lặng nhìn tiểu thú giương nanh múa vuốt, thịnh thế mỹ nhan lạnh nhạt như cũ trong lòng hừ lạnh, tiểu gia hỏa xảo trá này không lúc nào không nhĩ đến việc chạy trốn. Sau khi nó phụ lòng tin của hắn, ở đâu đào ra tự tin hắn sẽ giúp nó?

Bùi Thủy cũng không nghĩ hắn sẽ giúp nàng, chỉ làmuốn nói cho hắn biết Phượng Hi Hi muốn đem nàng hầm canh, sở Quý Phi cũng muốn uống.

Nàng lấy đầu cọ coi vào trong ngực hắn, giống như muốn nói cho hắn biết nàng tình nguyện bị hắn hầm canh uống, cũng không muốn trở thành đồ bổ của người khác.

Người khác không ai hiểu thú ngữ.



Chỉ có Phượng Cửu Mộc vừa nhìn đã hiểu, nhìn chân trước tiểu thú làm thành hình dạng cái bát, trong miệng phát ra tiếng "xích xích" của ngọn lửa, tiếp theo nâng chân trước đến bên miệng uống một hơi sạch. Trong mắt Phượng Cửu Mộc mắt xuất hiện tia lạnh lẽo.

Hoàng Thượng không hiểu tiểu thú đang làm gì, nhìn trông rất lạ. Tiểu thú toàn thân có màu trắng đầu tròn não tròn, móng vuốt nhỏ linh hoạt múa may, đặc biệt nhất chính là cặp mắt ủy khuất kia, giống như gạo nếp xoa vào lòng người, làm tâm đều mềm ra.

Hoàng Thượng đột nhiên thích tiểu thú có mày trắng này.

Hoàng Thượng nhạy bén phát hiện, ánh mắt Phượng Cửu Mộc có chút không ổn, tỏa ra khí lạnh giống như có ai đó đang khiêu khích uy nghiêm của hắn.

Mộc Vương không phải chỉ có hư danh, trên chiến trường hắn có thể lấy một địch trăm, chặt xuống thủ cấp địch nhân là chuyện dễ như trở bàn tay.

Một khi áp lúc từ Mộc Vương phát ra, ngay cả Hoàng Thượng trong lòng cũng kinh sợ.

Khổng thái y mang theo hòm thuốc tới, phá tan bầu không khí lạnh lẽo.

Lần nữa gặp lại tiểu thú, mắt Khổng thái y có ánh sáng lớ lên, không giống với cảm giác lúc đầu đến Mộc Vương phủ chữa trị cho tiểu thú rất nhục nhã.

Khổng thái y tay chân nhẹ nhàng kiểm tra chân sau cho tiểu thú, giật mình nói: "Nó bị gãy chân, đây là do bị ngã nhiều dẫn đến chân bị gãy ra"

Tứ chi động vật rất dẻo dai, loài động vật giống như tiểu thú cho dù bị ngã từ trên cao cũng không có khả năng làm nó gãy xương, trừ phi có người cố quăng mạnh nó xuống.

Ở trong hoàng cung nói chuyện phải một vừa hai phải, không thể tự nhiên vạch trần.

Khổng thái y mở hòm thuốc ra, sức thuốc vào chán sau cho tiểu thú.

Hoàng Thượng nghe xong tức giận trừng mắt nhìn Phượng Vũ, đều do tên nghiệt tử này, nếu nó không tung tiểu thú ra sao tiểu thú có thể bị thương nghiêm trọng như thế?

Hoàng Thượng hận Phượng Vũ thấu xương tính toán đem Phượng Vũ giao cho Phượng Cửu Mộc, muốn đâm muốn chém đều tùy Phượng Cửu Mộc.

Sở Ngọc Quỳnh thấy được ánh mắt hung ác của Hoàng Thượng, khóe môi đỏ tươi hơi hơi nhếch lên. Ngay lập tức cô tựa như đã đoán ra được điều mà Hòng thượng đang tính toán, khóe miệng nhếch lên liền hạ xuốn.

Súc sinh kia luôn bảo vệ Phượng Vũ, Hoàng Thượng giao Phượng Vũ cho Mộc Vương, không những Phượng Vũ không bỏ mạng mà còn cứu Phượng Vũ một mạng.

Có khả năng trong tương lai nó sẽ là mối uy hiếp lớn nhất đối với hoàng nhi của cô.

Sở Ngọc Quỳnh lo lắng không phải không có lý, thắng được Mộc Vương là có được thiên hạ. Hoàng Thượng sớm đã có dự tínhh trước, được Mộc Vương ủng hộ. Thời điểm tiên hoàng băng hà Hoàng liền Thượng lên ngôi.

Không au biết, sau khi Hoàng Thượng giao Phượng Vũ cho Phượng Cửu Mộc, Phượng Vũ có thể vì tiểu thú biến họa thành phúc.

Sở Ngọc Quỳnh tâm tư cẩn thận, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh.

"Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử cũng không phải cố ý quăng ngã sủng thú của Mộc Vương, ngài tạm tha cho thằng bé lần này đi!" Sở Ngọc Quỳnh giống như từ mẫu, đau khổ cầu xin Hoàng Thượng, lại nói Phượng Cửu Mộc: "Mộc Vương, là bổn cung dạy dỗ không nghiêm, ngài coi như nể mắt bổn cung bỏ qua cho Tứ hoàng lần này! Đứa nhỏ này từ khi sinh ra nương nó đã chết, nó đáng thương cỡ nào.."

Hoàng Thượng sắc mặt tái xanh, không muốn nghe được chính là nương của Phượng Vũ đã chết. Tiện tì kia y sớm đã đã quên cô ta trông ra sao.