Editor: Diên Vỹ
"Tiền nào của nấy nha! Giá tiền đương nhiên phải thương lượng thật tốt rồi.." Lão bản mày gian mắt chuột nhìn Lăng Sương. Trong lòng rất buồn bực, tiểu huynh đệ này rõ ràng là một nam nhân nhưng sao khi nhìn vào đôi mắt của hắn lại không thể khống chế được bản thân ham muốn chiếm được hắn, như muốn chiếm được một nữ nhân...
"Ta nói cho ngươi biết trước, ngươi còn dám...lừa gạt chúng ta lần nữa. Chúng ta lập tức sẽ rời đi." Lăng Sương ném xuống những lời này.
"Sao có thể như vậy nha. Mấy thớt ngựa của ta vốn là chuẩn bị cho mấy vị quý nhân ở Quỷ Cốc. Cho ta mười lá gan cũng không dám làm xằng bậy. Bán cho các ngươi ta lại phải bổ sung ngựa ngay lập tức đó. Miễn đến lúc bọn họ đến ta lại không có đủ ngựa bán cho bọn họ."
" Lão bản, ngươi vừa nói cái gì? Những con ngựa này là để bán cho Quỷ Cốc à?" Lăng Sương hỏi.
"Hả? Các ngươi biết Quỷ Cốc không? Chính là thế lực mạnh nhất trên giang hồ đó. Ha ha, ngựa của bọn họ đều mua từ chỗ ta đó nha. Hai vị nên tin tưởng ta đi chứ?" Trong lòng lão bản vẫn còn một chút tính toán.
"Vậy họ có từng nói khi nào sẽ tới đây không?"
" Khách quan hỏi cái này để làm gì? Quỷ Cốc không phải là nơi muốn chọc là chọc được đâu?"
" Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi. Như vậy đi, ngươi chọn cho chúng ta một con tốt nhất. Chúng ta có việc gấp phải làm." Lăng Sương sợ nói nhiều lại làm cho tên lão bản nghi ngờ nên không dám hỏi nhiều.
Lão bản chỉ vào con ngựa đen ở trong chuồng ngựa: "Nhìn hai vị khách quan đã có ý cũng ta trao đổi. Con hắc mã này là được mua từ tay một tên phiên bang(1) đấy. Hai vị xem có hài lòng không? Ta để lại giá gốc cho các ngươi?"
(1): nước ngoài, ngoại tộc
Nguyễn Cẩm đánh giá con hắc mã một chút. Ngựa tốt! Nhưng hai người lại cưỡi chung một con ngựa...
" Lăng huynh, không thì chúng ta mua hai con nhé! Trên đường đi sẽ thuận tiện hơn." Nguyễn Cẩm là nam nhân thì không vấn đề gì chỉ là Lăng Sương là một nữ nhân, cưỡi ngựa sẽ có chút bất tiện.
Lăng Sương thầm nghĩ ngươi cho rằng ta nguyện ý cưỡi chung ngựa với ngươi sao! Ta vốn không biết cưỡi ngựa, dù bây giờ cố gắng cũng không kịp.
" Ta không biết cưỡi ngựa. Nhỡ may trên đường đi lại vì ta mà chậm trễ thì cái được cũng không thể bù lại cái mất." Lời nói của Lăng Sương nửa thật nửa giả. Cũng may nguyên chủ Lăng Sương cũng không biết cưỡi ngựa nếu không thì lời nói dối của nàng lại không tròn trịa rồi.
"Được rồi, lão bản. Chúng ta mua con ngựa này. Chuẩn bị cho chúng ta một ít cỏ khô tốt nhất lại đây.." Nguyễn Cẩm trao đổi với lão bản.
Lão bản nghe xong, cười ha ha: "Nhị vị khách quan, con ngựa này hai vị cũng nhìn thấy rồi đấy là giống ngựa tốt. Nên giá cả cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với ngựa bên ngoài đó."
Lão bản giơ hai ngón tay. Tiền tệ của Kim Lăng triều Lăng Sương hoàn toàn không biết. Lúc trước ở trong phủ tướng quân nàng cũng không thiếu tiền cho nên rất ít khi tiếp xúc với tiền bạc. Thấy lão bản giơ hai ngón tay nhất thời không biết là bao nhiêu.
"Ngựa này đã qua một đời chủ. Hơn nữa, móng trước đã chịu tổn thương. Không đáng giá hai trăm lượng. Ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, một trăm tám mươi lượng tính cả cỏ khô.." Nguyễn Cẩm trực tiếp ra giá.
Lão bản bất đắc dĩ lắc đầu: "Khách quan thật có nhãn lực. Không mang nó ra ngoài mà ngài vẫn nhận ra nó đã từng bị tổn thương. Xem ra ngựa tốt do người nhìn hoàn toàn không sai. Nếu khách quan đã ra giá tiền này, quân tử không so đo nói nhiều. Ta bán cho ngài."
" Chờ một chút!." Lăng Sương bỗng nhiên hô lên.
" Khách quan có gì muốn phân phó?" Lão bản sợ đối phương lại đổi ý, mở miệng hỏi.
"Ngươi mặc y phục này không? Có thể tặng cho ta chúng ta được không?"
Lão bản nuốt nước miếng. Bộ y phục này cũng không đáng giá bao nhiêu. Muốn y phục của hắn làm cái gì nha?