Editor: Diên Vỹ
" Tuy bây giờ ta trốn thoát nhưng chắc chắn Tề thừa tướng sẽ không buông tha. Ta thân mạng trọng tội chỉ sợ không thể ở lại chỗ này. Ngươi và Vương gia có toan tính thật tốt. Suốt đời Lăng Sương ta sẽ không quên." Trong lòng Lăng Sương có chút cảm động. Nhưng nàng không thể nói toàn bộ chân tướng cho Nguyễn Cẩm biết. Bây giờ việc duy nhất của nàng chính là tìm cách xuyên về hiện đại.
" Hiện tại Lăng gia bị vu oan hãm hại. Lăng tướng quân đã mất mạng vậy ngươi đã có tính toán gì chưa?" Đột nhiên Lăng gia lâm vào biến cố này, Lăng Sương một nữ tử yếu đuối sao có thể sinh tồn được? Trong lòng Nguyễn Cẩm không khỏi dâng lên một cỗ lo lắng.
A, bây giờ nàng có tính toán gì không? Tuy nàng đã thoát khỏi vận mệnh của Tề Nam và Tề thừa tướng nhưng nàng vẫn chỉ như một con ruồi nhặng. Một khi bị Tề gia bắt được hậu quả kia khó mà lường được.
Trong chớp mắt, đột nhiên Lăng Sương nghĩ đến một con đường. Quỷ Cốc! Dựa theo ghi chép của sách cổ, Quỷ Cốc là nơi có thế lực và tiếng tăm lừng lẫy nhất trong giang hồ ở Kim Lăng triều vì thế ngay cả triều đình đều phải kiêng kị vài phần. Chỉ là trong sách xưa Quỷ Cốc không được miêu tả quá nhiều. Nếu có thể tìm được Quỷ Cốc làm chỗ dựa như vậy có thể né tránh được một hồi phong ba. Sau đó nghĩ cách trở về, như vậy nàng sẽ thuận lợi tránh được vận mệnh của nguyên chủ!
Nghĩ tới đây, Lăng Sương không khỏi kích động. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới một nan đề, đường đi Quỷ Cốc chỉ sợ không dễ đi. Trên người nàng một không có tiền hai không có nghề, nếu không may trên đường lại xui xẻo gặp phải thiêu thân nào đó thì lại.... Ánh mắt Lăng Sương ngừng lại chuyển lên trên người Nguyễn Cẩm.
Thân thủ Nguyễn Cẩm bất phàm. Rất có lợi với Lăng Sương. Vậy sao không lợi dụng hắn hộ tống nàng đến Quỷ Cốc?
" Lăng gia chúng ta đều là những người trung lương. Sự trung thành và tận tâm của phụ thân với Hoàng Thượng là điều chắc chắn nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại lâm vào kết cục này. Lăng Sương vô năng nhưng tuyệt sẽ không để cho những trung hồn của Lăng gia chúng ta chết oan như vậy! Ta nhất định sẽ tra được chân tướng, đòi lại công bằng cho phụ thân và mười vạn thiết kỵ!" Lăng Sương hùng hồn trần từ. Nói đến đó, nước mắt lại chảy xuống: "Nhưng một kẻ thân mạng tội lại bị Tề gia truy đuổi..."
" Nguyễn gia ta là thuộc hạ của Lăng gia. Những năm này nhận được sự đề bạt của Lăng tướng quân Nguyễn gia ta mới có được ngày hôm nay. Hiện tại Lăng gia gặp nạn, nếu Lăng tiểu thư không chê, Nguyễn Cẩm nguyện ý đi theo tiểu thư, bảo vệ Lăng tiểu thư."
Vẻ mặt Lăng Sương đầy cảm kích: "Ngươi nói thật chứ?"
Nguyễn Cẩm kiên định nói: "Nếu có nửa chữ nói sai, trời chu đất diệt!"
Lăng Sương chính là muốn nghe những lời này từ Nguyễn Cẩm! Nàng lập tức nín khóc nâng Nguyễn Cẩm đang quỳ ở dưới đất lên: "Nhưng bây giờ Lăng gia chúng ta bị chém đầu cả nhà. Tề gia bắt không được ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp truy nã. Đến lúc đó đừng nói là báo thù thay phụ thân và các tướng sĩ chỉ sợ ngay cả tính mạng ta cũng không thể giữ nổi..."
" Lăng tiểu thư không cần lo lắng. Có Thất vương gia, ngài ấy sẽ nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta điều tra ra chân tướng."
"Lúc này chiến sự biên quan căng thẳng, Vương gia vì chiến sự mà đau đầu. Chuyện Lăng gia ta bị hãm hại không phải một sớm một chiều mà điều tra ra được. Ta không muốn để Vương gia vì ta mà gặp thêm rắc rối. Nên ta muốn tạm thời tránh sự đuổi bắt của Tề gia tìm một nơi an toàn để ẩn thân. Đợi phong ba chìm xuống sẽ trở lại điều tra chân tướng." Lăng Sương có chỉnh lại một chút suy nghĩ. Nghĩ đến lý do này sẽ thuyết phục được Nguyễn Cẩm.
Chiến sự biên quan đang căng thẳng. Chẳng mấy chốc sẽ Thất vương gia sẽ thân chính tới đó. Bọn họ nếu tìm tới Thất vương gia để tránh nạn là một chuyện tốt nhưng một khi Thất vương gia rời khỏi kinh thành một lần nữa nàng lại mất đi chỗ dựa. Đương nhiên Thất vương gia đi biên quan nàng cũng có thể đi theo. Như vậy Tề thừa tướng sẽ không có cơ hội ra tay với nàng nhưng cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ không có cơ hội để tìm đường trở về nhà. Đi Quỷ Cốc mới chính là thượng sách.