" Châm hạ nửa canh giờ, sáng ngày mai Thất trưởng lão có thể tỉnh lại." Lăng Sương nhìn Nhị trưởng lão, nói: "Nếu hắn chết ta sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu như hắn không chết, các ngươi nợ ta một món nợ ân tình."
Nhị trưởng lão cả giận nói: "Ngươi là người đầu tiên dám đặt điều kiện với lão phu."
" Ngài không có khả năng đáp ứng, dù sao ta cùng không mong chờ loại người chỉ biết cậy già lên mặt như ngài phải hiểu được cách tôn trọng người khác." Lăng Sương nói xong, trước mắt tất cả mọi người bình thản bước ra khỏi dược lô.
Tần Chích đi cùng với Lăng Sương, ra khỏi dược lô, Lăng Sương thấy Tần Chích đi theo mình, quay đầu lại nói: "Thiếu chủ vẫn nên đi về trước đi, miễn cho bọn họ lại nói ta đầu độc Thiếu chủ."
Tần Chích nhìn Lăng Sương, nói: "Có ta ở đây, sẽ không cho bất kì ai tổn thương nàng."
Lăng Sương im lặng, hắn có biết câu nói thất phu vô tội hoài bích kỳ tội hay sao? Trong cốc này đều có chút biến thái, Tần Chích càng bảo vệ Lăng Sương, lại càng bất lợi cho nàng.
Lăng Sương không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng tiếp tục đi về phía sau núi, Quỷ Kiến Sầu là một loại kịch độc, nàng phải tìm đến vật này để phòng thân, nhìn tình cảnh của nàng bây giờ, Nhị trưởng lão và Nguyệt Nương sẽ tìm đến hắn tra hỏi.
Đường đi hậu sơn không dễ dàng, có vài lần Lăng Sương thiếu chút nữa là vấp ngã, lúc ở hiện đại, cơ bản nàng cũng chưa từng đi đến những nơi như thế này, hơn nữa nguyên chủ thân thể yếu đuối, đến được phía sau núi, thân thể nàng cũng đã ăn không nổi nữa rồi.
Lăng Sương chống một tay lên cây đại thụ để nghỉ ngơi, còn Tần Chích thì ngay cả khí tức đều không có loạn, hắn đi tới một tay ôm Lăng Sương, nàng thầm nghĩ chiếm tiện nghi nàng như là một chuyện rất hiển nhiên này thì chỉ có thể là Tần Chích, dù sao người cũng bị Tần Chích nhìn rồi, ôm một cái cũng chẳng là gì.
Hơn nữa, lại được một soái ca ôm...
Tần Chích ôm Lăng Sương, rất nhanh đã đến chân núi, Lăng Sương từ trong ngực Tần Chích đi xuống, phía sau núi là một loại rừng rậm nguyên thủy, trên đỉnh núi không thiếu những cây cổ thụ chọc trời, Thất trưởng lão không có việc gì lại chạy tới đây làm gì nhỉ?
Lăng Sương không kịp suy nghĩ, nàng phải nghĩ cách tìm ra được Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu là một loại kịch độc cực kỳ hiếm thấy, Quỷ Kiến Sầu rất thích huyết dịch, một khi chạm được huyết dịch, nó sẽ lấy tốc độ điên cuồng lan tràn.
Khoảng hai canh giờ nữa là trời sẽ tối, dựa vào ánh sáng trên núi, thì thời gian của bọn họ chỉ tầm được một canh giờ mà thôi, đồng nghĩa với việc, nàng chỉ còn lại một canh giờ để tìm Quỷ Kiến Sầu, chỉ với thời gian ấy khó có thể tìm được nó, hơn nữa nơi này thường xuyên có dã thú qua lại, tuy Tần Chích có thể chiến đầu với bọn chúng, nhưng sao có thể địch được với một đám dũ thú.
Lăng Sương đang nghĩ ngợi, thì sau núi đột nhiên phát ra một tiếng tru lên kinh khủng, tiếng tru kia giống như sói mà cũng giống như hổ, ngao ô o o o một tiếng, Lăng Sương sợ hãi giật mình một cái.
Thật tốt, vừa nhắc liền đến! Vừa sợ điều gì thì nó liền xuất hiện!
Tần Chích che chở Lăng Sương ở phía sau lưng mình, Lăng Sương nhìn bóng lưng Tần Chích, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, mặc dù Quỷ Cốc khắp nơi đều cặn bã, nhưng Tần Chích đối đãi với nàng rất tốt, về sau rời khỏi Quỷ Cốc rồi, còn ai đối tốt với nàng như vậy nữa không?
Tần Chích che chở Lăng Sương, nói: "Đừng sợ."
Không biết đây có phải là do tâm lý hay không, Lăng Sương lại thật sự không sợ: "Bằng thời gian này không thể đi tới phía sau núi, chúng ta mau xuống núi trước đi."
Tần Chích nhíu mày một cái: "Nàng tới sau núi để tìm cái gì?"
Lăng Sương cũng không kiêng kị, trả lời: "Quỷ Kiến Sầu."
Tần Chích sững sờ: "Nàng tìm Quỷ Kiến Sầu để làm gì?"
Lăng Sương cũng không muốn nói nguyên nhân vì sao mình phải tìm Quỷ Kiến Sầu, Tần Chích rất tốt với nàng, nhưng đến cùng Tần Chích vẫn là Thiếu chủ của Quỷ Cốc, dù cho Tần Chích thiên vị nàng, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, Lăng Sương không thể nói cho bất kì ai biết.
"Quỷ Kiến Sầu là một loại độc dược rất hiếm thấy, ta thân là một đại phu, rất muốn nhìn thấy hình dạng của nó như thế nào, hơn nữa vận nhất lần sau có người trúng độc, ứng phó với nó sẽ càng thuận tiện hơn." Lăng Sương thuận miệng bịa chuyện.
Tần Chích nhìn Lăng Sương, hắn biết rõ đây là lời nói dối của nàng, nhưng hắn vẫn chỉ nói: "Đường xuống núi không dễ đi, nàng đi sau lưng ta."
Từ đêm qua, trên người Tần Chích hình như đã xảy ra một ít biến hóa, hắn nói chuyện không còn những âm tiết đơn độc nguội lạnh, sự biến hóa này không đơn giản chỉ nhằm vào Lăng Sương
Lăng Sương không suy nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng không ở mãi trong Quỷ Cốc nên những sự tình cũng không cần phải suy nghĩ.
Đường xuống núi không dễ đi, dù cho có Tần Chích đi ở phía trước, nhưng Lăng Sương như cũ vẫn phải đi cẩn thận từng li từng tí, hai người đi cả một buổi, Lăng Sương mồ hôi đầm đìa, Tần Chích nhìn nàng mệt mỏi như vậy liền nói: "Chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp."
Lăng Sương vẫn còn sợ hãi tiếng gào rú của dã thú nên nói: "Không được, sắc trời đã sắp tối, gặp dã thú thì rất khó xử lý."
Tần Chích nhìn nàng: "Nàng không tin ta."
Lăng Sương nghĩ thầm, đây không phải là lời thừa ư? Ta với ngươi không quen biết, có quỷ mới tin ngươi.
"Không, sắc trời không còn sớm, chúng ta vẫn mau chóng xuống núi mới tốt, ta đói." Lý do này của Lăng Sương rất gượng ép.
Tần Chích cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục đi ở phía trước, hai người đi thêm được một đoạn, tiếng gào thét của dã thú lại vang lên lần nữa, mồ hôi lạnh của Lăng Sương ứa ra: "Trong núi thực sự có dã thú sao?"
Tần Chích cũng cau mày, trước kia hắn cũng thường xuyên đến đây, tuy ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được âm thanh của dã thú, nhưng không có nhiều lần như hôm nay, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng động dồn dập.
Tần Chích bỗng nhiên kéo Lăng Sương lại: "Chạy!"
Lăng Sương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Tần Chích đầy về phía trước, âm thanh dồn dập ngày càng lại gần, Tần Chích lại giống như không nghe thấy tiếng động đó, chạy thẳng vào cánh rừng đó.
"Tần Chích!" Lăng Sương đột nhiên hô to: "Mau trở về!"
Tần Chích như không nghe thấy giọng nói của Lăng Sương, tiếp tục chạy thẳng vào cánh rừng đó, trong rừng không ít cây cối rung động, Lăng Sương hoàn toàn biến sắc, Tần Chích sao lại ngu ngốc như vậy? Biết rõ có dã thú tập kích, lại còn lao đầu đến đó!
Lăng Sương nghĩ muốn chạy thẳng xuống núi, nhưng nàng không thể nào cứ mặc kệ Tần Chích sống chết như vậy, Tần Chích võ công coi như là đệ nhất thiên hạ, có thể dã thú không thể làm gì được hắn, ngộ nhỡ Tần Chích chết, nàng ăn nói như thế nào với Nguyệt Nương?
Lăng Sương cắn răng một cái, chạy theo phương hướng của Tần Chích, nhưng nàng lại không có chú ý tới, nàng như là vật kí sinh Tần Chích.
Tần Chích nghe sau lưng có tiếng bước chân, trong lòng dâng lên một tâm tình rất phức tạp, hắn cho rằng Lăng Sương sẽ không chút do dự chạy xuống núi, nhưng, nàng lại chạy theo hắn.
"Chạy mau!"
Lăng Sương kéo tay Tần Chích, dốc sức liều mạng chạy xuống dưới núi, với tốc độ của Tần Chích thì chạy ở phía trên Lăng Sương, nhưng hắn lại tận lực giảm xuống tốc độ, bỗng nhiên, một con dã thú bồ nhào vào Lăng Sương, Tần Chích thuận thế gạt khỏi tay Lăng Sương, phản kích dã thú.
Dã thú bị Tần Chích đụng ngã, nằm trên mặt đất gào thét, móng vuốt sắc bén quét về phía mặt Tần Chích, Tần Chích ngả người về phía sau, móng vuốt dã thú khó khăn đảo qua trước ngực Tần Chích, cào rách quần áo của hắn, để lại mấy vệt máu.
Con mắt Tần Chích đột nhiên trở nên huyết hồng, cả người hắn như bị một ngọn hỏa diễm thiêu đốt, liền tiếp nện thêm vài quả đấm vào dã thú, dã thú gào thét muốn tránh thoát Tần Chích, lại bị Tần Chích một mực khống chế.