Editor: Diên Vỹ
Lăng Sương nghe ra được ý tứ của Cẩu sư gia, liền nói: "Cẩu sư gia không sợ ta sẽ từ trong đó lừa đi một ít bạc hay sao?"
Lăng Sương thẳng thắn thành khẩn như vậy, làm cho lão hồ ly Cẩu sư gia này cảm thấy ngoài ý muốn, Cẩu sư gia mỉm cười: "Sẽ không, Lâm cô nương muốn cái gì, chỉ cần một câu nói là được thôi mà."
" Cẩu sư gia thật biết nói đùa, khoản vấn đề ngày hôm nay ta đã tra ra rõ ràng, Cẩu sư gia vẫn mau chuẩn bị phần chia cho ta, từ hình huống này nhìn ra, số tiền kia thật không ít đâu đó nha." Lăng Sương cầm lên một cuốn sổ, nhìn ra số tiền lẻ kia cũng thật nhiều rồi.
Cẩu sư gia cười mỉa hai tiếng, lúc trước đã đáp ứng điều kiện này của Lăng Sương sao có thể nuốt lời? Nếu bây giờ đổi ý, không biết Thiếu chủ có bóp cổ hắn không nhỉ?
" Lý tiên sinh, ngươi ra ngoài nói chuyện với Cẩu mỗ, Cẩu mỗ muốn tâm tình với ngươi một chút." Ánh mắt Cẩu sư gia chuyển một cái, nhìn tiên sinh phòng thu chi.
Lăng Sương làm hắn không thoải mái, hắn phải làm cho tên tiên sinh này cũng không được thoải mái, dù sao cá nhân muốn vui vẻ, cần phải thành lập được sự thống khổ lên trên người khác.
Tiên sinh phòng thu chi cũng mong ước đi ra ngoài với Cẩu sư gia, Tần Chích ngồi ở đây, hắn cảm thấy bấy kì lúc cũng có thể bị Tần Chích một chưởng đánh chết.
Lăng Sương bận việc cả buổi, miệng đắng lưỡi khô, thuận tay cầm ấm trà muốn rót một chén để uống, lại phát hiện trong ấm trà không có nước, phòng thu chi thì không có người, Lăng Sương đành phải đi đổ nước, không đợi nàng đứng lên, Tần Chích nhanh hơn nàng một bước cầm ấm trà lên: "Ta đi."
Tuy Tần Chích vẫn đối xử với Lăng Sương không tệ, nhưng chuyện bưng trà dâng nước này, Lăng Sương thật sự không muốn để Tần Chích phải làm, lỡ may Nguyệt Nương biết được, lại đến tìm nàng tính sổ lần nữa mất?
"Không sao, để tự ta đi, ta ngồi lâu như vậy, tiện thể hoạt động gân cốt một chút." Lăng Sương xoa eo, trước kia nàng đọc sách nguyên cả ngày cũng không có cảm giác thế này, thân thể của nguyên chủ này cũng thật yếu ớt.
" Cùng nhau đi." Âm tiết đơn độc, Tần Chích vẫn như trước nói chuyện rất đơn giản.
Lăng Sương sửng sốt một chút, cô nam quả nữ cùng nhau đi lấy nước, trong cốc nhiều người rình rập như vậy, đoán chừng bọn họ chỉ mới bước ra khỏi đại môn thôi thì toàn bộ người trong Quỷ Cốc cũng đã biết hết rồi.
"Được rồi, ta ở đây nhìn vài cuốn sổ nữa, ngài thuận tiện giúp ta xem trong phòng bếp có bánh ngọt không, ta vẫn chưa ăn cơm nên hơi đói." Lăng Sương cầm lấy bản sổ sách, thuận miệng nói một câu.
Tần Chích cầm ấm trà đi ra ngoài, rất nhanh đã trở về, Lăng Sương nhìn trên tay hắn trừ ấm trà không thấy thứ gì nữa, cho rằng Tần Chích đã quên mất chuyện bánh ngọt, nàng thở dài, uống đỡ một chén cầm hơi vậy, trà vừa uống xuống bụng, bỗng nhiên nàng ngửi thấy từ bên ngoài một mùi thơm của thức ăn bay vào, Lăng Sương dùng sức hít hà, xác định không phải vì mình quá đói mà sinh ra ảo giác.
"Ngài cho ta ăn?" Rõ ràng hai tay Tần Chích trống trơn, không lẽ hắn biết ảo thuật?
Lăng Sương vừa dứt lời, đã thấy đầu bếp Thiện Thực Đường cùng với bảy tám gã sai vặt tiến đến, trong tay những gã sai vặt này đều bưng một cái khay, trên khay bày những bánh ngọt rất tinh xảo.
Lăng Sương xoa trán, Tần Chích làm thế này thì quá mức rồi? Trực tiếp kêu cả người Thiện Thực Đường mang đến? Cái này nàng thật không ngờ tới.
" Thiếu chủ, ngài xem nên để ở đâu?" Đầu bếp cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tần Chích nhìn Lăng Sương, Lăng Sương giật mình, vội vàng nói: "Để lên bàn trống là được."
Đầu bếp thấy Lăng Sương giật mình trả lời, Tần Chích không có phản đối, liền kêu thủ hạ đặt bánh ngọt lên trên bàn, sau đó cùng nhau rời đi.
" Tỷ tỷ ăn." Tần Chích nhìn Lăng Sương, ánh mắt có bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết.