Dưỡng Thi

Chương 14




Trần Lâm chỉ cảm thấy ngay chỗ mi tâm của mình như có một đoàn nhiệt hỏa bắt đầu xâm nhập vào bên trong huyết dịch, sau đó mới dần dần lan tỏa ra toàn bộ cơ thể, khiến cho cả người như bị nấu sôi lên, cảm giác bỏng rát, đau đớn vô cùng khó chịu. Nhưng lúc này, bản thân Trần Lâm lại không thể nào nhúc nhích được, cũng không thể nào kêu là lên vì sợ hãi, hắn chỉ có thể cắn răng mà chịu đứng, kiên cường mà dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên hai bầu ngực cao vút, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt.

Không biết trải qua bao lâu, cả người Trần Lâm dường như sắp bị đun sôi đến bóc hơi lên, toàn thân thì đỏ rực chẳng khác nào một tên hỏa nhân. Lúc này, nữ nhân trước mặt mới chịu thu tay về, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, nói: “Chủ nhân, thuộc hạ đã đắc tội rồi!”

“Ngươi… ngươi vừa rồi đã làm cái gì?” Trần Lâm hơi khôi phục một chút lực lượng, cắn răng nhìn nữ nhân trước mặt nói.

“Xin chủ nhân thứ lỗi, thuộc hạ vì bị phong ấn lực lượng, ngủ say nhiều năm như vậy cũng không thể khôi phục lại được bao nhiêu. Vì vậy, chỉ có thể việc gấp tòng quyền, cưỡng ép đem truyền thừa của tổ tiên lưu lại trong người chủ nhân! Nếu chủ nhân không tin, xin người cứ việc dùng thần thức nội thị mà kiểm tra xem!” Vẻ mặt của nàng vô cùng áy náy, nhìn Trần Lâm nói.

Trần Lâm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng, mặc dù hắn đã nhận ra sau khi nàng chạm vào người hắn thân thể đã mờ đi rất nhiều, dường như việc nàng vừa làm hao tốn rất nhiều lực lượng. Nhưng nàng lại không nói không rằng chỉ tay vào đầu hắn, điều này nói như thế nào cũng khó có thể để cho hắn chấp nhận được. Với lại, việc dùng thần thức nội thị kiểm tra thân thể, nó chẳng phải chỉ có mấy vị tu sĩ cấp bậc Hồn Sư trở lên mới làm được hay sao? Hắn biết bản thân mình có sức mạnh hơn người, nhưng cũng không đi ngu ngốc mà tin tưởng rằng mình có năng lực vượt qua được Hồn Sư.

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Lâm cũng không muốn do dự nhiều như vậy, hắn quyết định thử dùng thần thức nội thị một lần xem sao. Nhưng vừa mới thôi thúc suy nghĩ trong đầu, Trần Lâm liền cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đã hoàn toàn thay đổi. Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, mình thật sự lại có thể dùng thần thức nội thị.

Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Trần Lâm nhìn về phía mình, nữ nhân hư ảo trước mặt mỉm cười nói: “Chuyện này không có gì kỳ quái cả, chủ nhân mang trên người là huyết mạch cao quý, những nhân loại thấp hèn kia làm sao có thể so sánh với ngài được!”

Trần Lâm nghe giọng nói đầy khinh thường của nàng, hắn có chút không hiểu, mình chẳng phải cũng là nhân loại hay sao? Nàng khinh thị nhân loại như vậy, chẳng phải chính là đang khinh thị mình ư?

Biết mình đã nói lỡ lời, nữ nhân kia lập tức thay đổi thái độ, vội vàng nói: “Chủ nhân, xin người chớ có hiểu lầm, đây chỉ là cách nói thông thường mà thôi!”

Nàng nói xong, dường như rất sợ Trần Lâm điều tra ra được dấu vết gì, vội vội vàng vàng lóe lên một cái, sau đó liền chui vào trong miếng ngọc, rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa! Trần Lâm có chút không rõ đầu cua tai nheo như thế nào cả, chỉ có thể lắc đầu tiếp tục điều tra bên trong cơ thể của mình một chút.

Lúc này, ý thức của Trần Lâm như hóa thành từng sợi tơ nhỏ xíu liên tục len lỏi vào trong từng tế bào, mạch máu. Trần Lâm đã phát hiện ra rất nhiều hạt li ti nhỏ máu vàng óng đang trôi nổi bên trong huyết dịch, những hạt màu vàng óng này đang không ngừng tỏa ra một loại kim quang nhàn nhạt, nhưng lại tạo cho Trần Lâm một loại cảm giác vô cùng cao quý, tràn đầy lực lượng. Mà xương cốt trên người của Trần Lâm cũng đã trở nên chắc chắn hơn trước đây rất nhiều, thậm chí Trần Lâm còn nhìn thấy trong xương tủy của mình còn có một ít hạt màu vàng lưu chuyển. Càng nhìn, Trần Lâm càng cảm thấy thêm ly kỳ, quái dị. Nếu bây giờ đem lực lượng của Trần Lâm ra để so sánh với lực lượng của một vị Hồn Sư, thì Trần Lâm hoàn toàn có thể khẳng định rằng lực lượng của mình không hề thua kém bất kỳ một vị Hồn Sư nào, thậm chí so với một số ít Hồn Sư bình thường, còn muốn mạnh hơn mấy lần.

Nhưng những thứ này chỉ là một chút thay đổi nhỏ mà thôi, thứ mà Trần Lâm quan tâm nhất, chính là vật xuất hiện bên trong thức hải của hắn, đó là những hình ảnh và văn tự vô cùng kỳ quái, trông chúng giống hệt như những con nòng nọc chạy loạn khắp nơi, nhưng nhìn kỹ lại Trần Lâm có thể xác định được, những văn tự này rất giống với văn tự được khắc lên trên miếng ngọc bội. Nhưng chúng cỏ vẻ như đã được đơn giản hóa đi, chỉ là, khi chúng vừa bị ý thức của Trần Lâm chạm vào, liền tan biến như chưa bao giờ tồn tại qua, làm Trần Lâm không khỏi sững sờ. Chỉ có điều rất nhanh, Trần Lâm liền ngạc nhiên phát hiện ra rằng, toàn bộ những ký tự bị ý thức của Trần Lâm chạm được đều đã được hắn ghi nhớ một cách kỹ càng, hoàn toàn không có một chút sai sót nào. Những chuyện như thế này, Trần Lâm không thể nào lý giải được.

Ngạc nhiên đi qua, Trần Lâm cũng không cần phải để ý đến quá nhiều, hắn liền bắt đầu điều khiển những sợi ý thức của mình tiếp tục lưu chuyển, đem toàn bộ những ký tự xuất hiện ở trong thức hải bắt tới, lưu vào trong trí óc. Trải qua một phen công phu, cuối cùng Trần Lâm cũng đem được toàn bộ số ký tự đó bắt lại, rồi tổng hợp lại thành một bản công pháp hoàn chỉnh, bản công pháp này có được đặt cho một cái tên, kêu là Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa Công!

Trần Lâm bị cái tên của bộ công pháp này làm cho có chút choáng váng, hắn không biết là ai lại dám đem một bộ công pháp này đặt tên như vậy? Đây không phải là quá khoa trương rồi hay sao? Nhưng rất nhanh, Trần Lâm từ chỗ xem thường liền bắt đầu trở nên khiếp sợ. Quả thật, cái tên này không hề điêu ngoa một chút nào. Theo trong bộ công pháp này ghi lại, khi luyện công đạt đến cảnh giới đại thừa, liền có thể dùng thực lực của mình thôn thiên phệ địa. Chuyện này quả thật là làm cho Trần Lâm chấn động không thôi.

Cái này, còn trong phạm vi nhận thức của con người nữa hay sao?

Trần Lâm nghĩ nghĩ, rồi quyết định đem bộ công pháp này nghiên cứu một phen. Tâm niệm vừa động, những hình ảnh liên tục từ bên trong bộ công pháp này bắt đầu diễn hóa đi ra. Nhìn hình ảnh trước mặt, sắc mặt Trần Lâm có chút quái dị, hắn nhìn thấy một đôi nam nữ trần truồng, kết hợp lại cùng một chỗ, thực hiện ra 36 động tác từ đơn giản đến phức tạp. Vừa nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Trần Lâm có chút xấu hổ, đây không phải là xuân cung đồ hay sao? Nhưng rất nhanh, những hình ảnh này đã biến mất, thay vào đó là một hình nhân được tạo thành từ vô số các điểm chấm đỏ, được các sợi dây màu xanh nối lại với nhau. Những sợi dây màu xanh này, nhìn rất tương tự với mạch máu bên trong cơ thể của con người, mà những điểm chấm màu đỏ là những huyệt vị. Trần Lâm cứ như thế ngồi đắm chìm vào bên trong thế giới kỳ diệu trước mặt, không biết là trải qua bao lâu, khi Trần Lâm lần nữa mở to hai mắt ra, mặt trời cũng đã muốn ló lên cao rồi.

Chỉ có điều, lúc này trên gương mặt của Trần Lâm không hề phấn chấn và kích động như ban đầu, mà thay vào đó là một sự buồn bực và muộn phiền. Bởi vì theo như bên trong công pháp này ghi lại, người muốn tu luyện được Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa Công, trước hết nhất định phải còn là một thân đồng nam, sau đó thì kết hợp với một nữ nhân mang Thuần Âm Chi Thể để cùng nhau song tu. Trong lúc song tu người nam sẽ đem toàn bộ âm tinh của nữ nhân đó rút ra, chuyển hóa thành một hạt mầm để nuôi dưỡng bên trong cơ thể của mình. Có như vậy thì mới có thể tu luyện được bộ công pháp này. Còn nếu như không có một nữ nhân mang Thuần Âm Chi Thể hỗ trợ, người tu luyện bộ công pháp này nhất định sẽ bị bạo thể mà chết!

Nghĩ đến chuyện này, Trần Lâm liền có chút đau đầu, hắn phải đi đâu tìm kiếm một nữ nhân mang trong mình Thuần Âm Chi Thể để hỗ trợ mà tu luyện bộ công pháp này đây? Với lại, ngoại trừ Nguyệt Nương ra, thật sự trong lòng Trần Lâm hoàn toàn không nghĩ đến bất kỳ một nữ nhân nào khác. Kêu hắn chỉ vì luyện công mà đi phản bội Nguyệt Nương, chuyện này quả thật là Trần Lâm làm không được.

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Lâm liền lắc đầu, đem chuyện này quên đi, hắn không muốn vì một bộ công pháp mà phản lại tâm nguyện của mình. Chỉ là, Trần Lâm vừa mới nghĩ như vậy, trong đầu liền vang lên một hồi ong ong, rồi một nữ nhân với thân hình đầy đặn, trắng mịn, không một chút tì vết xuất hiện ở trong đầu của Trần Lâm. Nhìn nữ nhân này, Trần Lâm có chút quái dị, nói: “Ngươi không có quần áo để mặt hay sao?”