Cố Thanh Hàn một tay cầm ngọn nến, tay kia cầm chiếc bát men, có lẽ vừa rửa chân xong.
Ôn Noãn thấy vậy, liền dịch một chút mông, sau đó cố ý không ra khỏi giường, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, cười nói: "Nhanh qua đây, anh ngủ ở đây."
Ôn Noãn ngồi trên giường, chăm chú quan sát Cố Thanh Hàn. Anh đặt ngọn nến ở đầu giường, rồi đặt chiếc bát men lên một chiếc ghế gỗ đối diện, bên trong bát còn được sắp xếp gọn gàng với cốc sứ và bàn chải, tất cả đều hướng về một phía, rất ngay ngắn.
Khi đã xong việc, Cố Thanh Hàn từ từ cởi áo bành tô, rồi bỏ áo vào chăn bông, như vậy có thể giữ ấm hơn.
Ôn Noãn giờ đã dày dạn hơn, không còn nhút nhát như lần đầu ngủ cùng anh. Cô chỉ cảm thấy háo hức khi anh lên giường, mong chờ cái ấm áp từ chăn.
Đêm nay thời tiết thật sự quá lạnh, không giữ ấm thì không chịu nổi!
Nhìn thấy Cố Thanh Hàn chuẩn bị lên giường, Ôn Noãn cố ý quay mặt đi, nhưng tay lại sờ sờ đứa bé bên cạnh, xem nó có đá chăn hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/82.html.]
Giường vốn ở giữa phòng, nhưng Ôn Noãn lo lắng tiểu gia hỏa ngủ giữa sẽ bị chen chúc, nên sau bữa tối đã nhờ Cố Thanh Hàn đẩy giường sát vào tường, giờ thì đứa bé ngủ bên trong, dựa vào vách tường.
Tiểu gia hỏa có vẻ như hơi say xe, nằm ở đây vẫn chưa tỉnh táo. Thông thường nếu ngủ vào buổi chiều, đêm sẽ ít nhất ngủ đến mười giờ mới dậy.
Bây giờ nó ngủ say sưa, tay chân cuộn tròn lại, chăn được đắp kín.
Khi Cố Thanh Hàn lên giường, Ôn Noãn không nhịn được hỏi: "Anh có rửa chân không?"
Cô không thể chấp nhận việc không rửa chân mà đã lên giường ngủ. Mặc dù bên này không có điều kiện tắm rửa, nhưng chân thì chắc chắn phải sạch.
Cố Thanh Hàn nằm xuống giường, chỉ đáp lại một tiếng: "Ân."
Khi anh nằm thẳng trên giường, Ôn Noãn điều chỉnh tư thế, khoát tay lên bụng, chân duỗi thẳng ra, hết sức nhu thuận.