Hơi thở ấm áp của Cố Thanh Hàn bao phủ lấy Ôn Noãn. Cô cảm nhận được mùi mồ hôi, nhưng không ghét bỏ, lại còn có chút xà phòng, có lẽ là loại mà anh hay dùng.
Khi nam nhân nằm xuống, ván giường phát ra tiếng "cọt kẹt" chói tai. Ôn Noãn lo lắng lật người, quay lưng lại với anh, ôm chặt tiểu công chúa đang ngủ say.
Trong bóng tối, Cố Thanh Hàn cũng xoay người, tuy cả hai hơi nghiêng về nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Dù không kề sát, nhưng Ôn Noãn vẫn cảm thấy hơi ấm từ anh tỏa ra, khiến cơ thể cô bớt run rẩy. Thế nhưng hơi thở ấm áp của anh lại khiến cô không thể ngủ được.
Cô nhắm chặt mắt, cố gắng tự nhủ phải nhanh chóng ngủ, nhưng càng nghĩ như vậy, đầu óc cô càng thêm tỉnh táo, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng hít thở đều đặn của Cố Thanh Hàn.
Sau khi Ôn Noãn không ngừng cựa quậy mấy lần, Cố Thanh Hàn phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng cười trầm thấp: "Không phải nói là không lạnh sao?"
Ôn Noãn lúc đầu hơi ngơ ngác, mất một lúc mới hiểu ra. Anh đang châm chọc cô ư? Hơn nữa, hình như anh vừa cười?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/64.html.]
Cô nghiêng mặt, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng cảm giác như lúc này anh đang mỉm cười. Căng thẳng trong lòng bỗng chốc tan biến, cô mạnh miệng đáp: "Tôi cũng không biết ban đêm phương Bắc lạnh như vậy!"
Đột nhiên, Cố Thanh Hàn giang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng.
"Đừng cử động, ngủ đi."
Hơi thở nóng rực phả vào tai Ôn Noãn, cô không thể không đỏ mặt, nhưng tâm trạng giờ đây đã không còn căng thẳng như trước.
Cô cảm thấy không khí có chút ngại ngùng, nên nhỏ giọng hỏi: "Hài tử đã nghĩ tên chưa?"
Ngày mai họ sẽ đến gia chúc đại viện, lúc đó hộ khẩu của cô và tiểu công chúa sẽ được đăng ký bên này. Thời điểm trước khi lão gia đi, họ đã bàn bạc, rằng khi bé ra đời sẽ lập tức vào hộ khẩu mà không cần làm thủ tục phức tạp.
Nhưng ba ngày rồi mà cả hai vẫn chưa nghĩ ra tên cho con, chỉ toàn nói chuyện phiếm và chăm sóc tiểu công chúa.