Cố Thanh Hàn gật đầu, nói: "Ngươi xem an bài liền được rồi."
"Ân, ta sẽ an bài tốt." Ôn Noãn mỉm cười trả lời.
Đột nhiên, Cố Thanh Hàn vươn tay ấm áp nắm lấy ngón tay lạnh của Ôn Noãn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. "Ôn Noãn, ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ."
Không hiểu sao, Ôn Noãn cảm thấy mắt mình hơi nóng, như có gì đó ướt đẫm ở vành mắt. Nàng nặng nề gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi, về sau ta sẽ tự mình sống tốt."
Cố Thanh Hàn nhìn nàng, khuôn mặt điển trai dần dần gần lại. Ôn Noãn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt, trái tim đập mạnh, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm lên—
"A—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/174.html.]
Bỗng nhiên, Nhạc Nhạc hét lên, khiến Ôn Noãn cứng người lại, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Ôn Noãn nhanh chóng đứng dậy, nói: "Ta xem Nhạc Nhạc làm sao."
Chỉ thấy tiểu gia hỏa đang ngồi trên xe đẩy, đưa tay ra ngoài, trống bỏi vừa mới chơi bị rơi bên ngoài, không trách mà khóc.
Ôn Noãn nhặt trống bỏi về, đưa cho Nhạc Nhạc. Tiểu gia hỏa vui vẻ cầm lại trống bỏi, mỉm cười với mẹ: "Mẹ~ mẹ!"
Ôn Noãn nghe được tiểu gia hỏa gọi rõ ràng, lập tức bế nàng lên, hôn lên mặt tròn trịa, mềm mại của cô bé. "Thanh Hàn, ngươi vừa mới nghe thấy không? Nhạc Nhạc gọi ta là mụ mụ, lần này đặc biệt rõ ràng!"
Tiểu gia hỏa như hiểu được lời khen của Ôn Noãn, mở rộng tay nhỏ ôm lấy cổ nàng, đầu nhỏ cọ cọ vào vai mẹ. Làn tóc mềm mại của Nhạc Nhạc khiến lòng Ôn Noãn cũng trở nên ấm áp, chỉ nghe nàng lại gọi: "Mẹ~"
Cố Thanh Hàn nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Nhạc Nhạc, nét mặt vui vẻ, khoảnh khắc trước đó đầy kiều diễm giờ đây đã biến thành niềm hạnh phúc tràn ngập.