Thưphòng của Ngụy Tuyển Triệt liền như vậy trở thành địa phương mà Lương Tử Báithường đến.
Nàng đặtchiếc ghế nằm màu lam bằng nhung ở trong góc là ngai vàng của mình, mỗi ngàykhi tiến vào thư phòng sự kiện đầu tiên chính là nằm dài trên ghế nửa ngày,tiếp theo đọc sách tìm tư liệu, mục đích chủ yếu chính là thưởng thức cảnh đẹp.
Nàng lại tuỳtiện như vậy là bởi vì biết ngày thường biệt thự không có người, Ngụy tiên sinhlại xã giao sự nghiệp sớm ra về trễ, Ngụy phu nhân thì mua sắm theo đuổi pháttriển kinh tế. Hơn nữa Ngụy Tuyển Triệt cho nàng quyền thông hành, chỉ cần nàngtới ôm sách vở tới cửa, quản gia thúc thúc không nói lời nào chắc chắn sẽ chonàng vào.
Mùa hè mườichín tuổi năm ấy, Ngụy Tuyển Triệt không có chọn ra nước ngoài du học, mà ở lạiĐài Loan tham gia kì thi, thuận tiện trở thành sinh viên năm nhất của đại họcĐài Loan.
Trùng hợp giagia cùng bà nội hắn từ Nhật Bản trở về Đài Loan ở vài ngày, biết được cháu traibiểu hiện nổi trội xuất sắc, không nói hai lời liền thoải mái cho một căn hộrộng rãi ở thành phố cùng với một chiếc xe thể thao hoàn toàn mới tính như làphần thưởng.
Về phần LươngTử Bái, bởi vì say mê chế tác các món điểm tâm ngọt, sau khi xem xét việc làm,nàng cũng không chọn trường phổ thông trung lập mà vào học ở trường học nấu ănđứng đầu gần đây.
Nàng rất rõràng, nàng không giống Ngụy Tuyển Triệt có gia đình giàu có đứng phía sau hỗtrợ, có thể sớm một ngày học được cách tự độc lập đối với nàng là sự kiện tốt,đồng thời có thể giảm bớt gánh nặng trên vai gia gia làm cho lão nhân có điểmthoải mái.
Này ở trongthư phòng, các quyển sách trên giá sách đã được Lương Tử Bái chuyển sang tiểuthuyết, phần lớn thời gian, khi nàng bắt đầu buồn ngủ nàng sử dụng giá sách nhưcông cụ dùng để che lấp ánh sáng chói mắt, chẳng hạn như bây giờ.
Ngụy Tuyển Triệtđặt cuốn sách xuống, ý định muốn đánh thức nàng dự định cùng nàng bàn bạc về sựlựa chọn tình nguyện của nàng.
Hắn vẫn cứnghĩ nàng sẽ lựa chọn học ở một trường trung học bình thường tương lai tìm mộttrường đại học tốt sau đó thoả mãn giấc mơ đại học của nàng, bởi vì nàng từngnói qua, nàng thật sự mong muốn tay cầm quyển sách lướt qua khuôn viên trườngđại học, cảm thấy cô gái như vậy có siêu khí chất, không hề nghĩ tới nàng cưnhiên phá vỡ hi vọng của mọi người lựa chọn học ở trường dạy nghề?
Nhân sinh córất nhiều lựa chọn, thuận theo ý tưởng chân chính trong lòng mà lựa chọn, vớimột quyết định như vậy phải lựa chọn hoàn toàn khác nhau, trước đây là phát ratừ lòng yêu thích từ nội tâm, mà không phải vì gánh vác độc lập chính mình màđể cuộc sống phải chịu thiệt thòi.
Nếu điều nàngcần xem xét là tiền tài, việc đó căn bản không phải là vấn đề, Ngụy gia là nhàcó tiền học phí của nàng hắn cũng có thể trả rất tốt. Ngay cả khi tương lainàng muốn học thạc sĩ tiến sĩ, hắn đều có thể trở thành hậu thuẫn lợi nhất củanàng.
Nếu nàng thậtsự thích, hắn nhất định sẽ tôn trọng, nhưng nếu không phải thật sự thích, hắnsẽ can thiệp.
“Nếu là vìvấn đề kinh tế, tôi có thể...” Từ trong nội tâm của Ngụy Tuyển Triệt, hắn đãđem nàng trở thành thê tử tương lai của riêng mình, nếu nàng cần hỗ trợ hắnnhất định sẽ bụng làm dạ chịu.
Nàng miễncưỡng mở đôi mắt, nghịch ngợm liếc mắt nhìn hắn một cái “Anh không phải luônnói tôi là con kiến đầu thai, một khi đã như vậy, còn có cái gì so với học chếtác làm món điểm tâm ngọt còn thích hợp hơn với tôi?”
“Đầu bếp làmđiểm tâm thực sự rất vất vả.” Hắn nhíu mi xoa nhẹ cái mũi nhỏ trên khuôn mặtlạc quan của nàng.
Hắn luyếntiếc, luyến tiếc công việc tương lai của nàng phải ở chỗ có nhiệt độ cực nóng hơnmấy trăm độ. Nếu chính là bởi vì nàng thích ăn, hắn có thể thuê một đầu bếpchuyên nghiệp làm cho nàng ăn, ăn đến khi nào nàng ngán mới thôi.
“Chỉ cần côngviệc chính mình thích sẽ không vất vả. Ngụy Tuyển Triệt, anh đừng có xem thườngtôi, có lẽ trong tương lai tôi có thể trở thành nữ vương món điểm tâm ngọt, cóthể có được một vương quốc điểm tâm ngọt của chính mình, các cửa hàng điểm tâmngọt trải rộng khắp Đài Loan....” Mặt mày nàng cong lên, miệng say sưa biểuhiện kiêu ngạo công khai giấc mơ tốt đẹp của chính mình.
Ngụy TuyểnTriệt không có xem thường nàng, hắn chính là không hi vọng nàng chịu uỷ khuất.
Nhưng bây giờhắn nhìn thấy giấc mộng tốt đẹp trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt là như vậy sángrọi xinh đẹp động lòng người, hắn nghĩ nàng thật sự thích.
Một khi đã như vậy, đượcrồi! Hắn tiếp tục duy trì.
Tuy rằng lúctrước “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” là muốn bồi dưỡng nàng trở thành thêtử lí tưởng phù hợp với hắn, nhưng hắn cảm thấy rằng, nếu nàng chính mình tựvặn vẹo khuôn mặt để phù hợp với hắn, hắn cũng không nghĩ rằng cuối cùng ngườiđứng trước mặt hắn là Lương Tử Bái mà hắn thích.
Phương diện cuộc sống cóthể ăn, ngủ, có thể quản lí, có thể sửa, nhưng sự tình hiện tại liên quan đếntiền đồ lý tưởng tương lai, hắn phải tôn trọng nàng, dù sao đây cũng là cuộcsống của nàng không phải của hắn.
Nếu nàng muốntrở thành nữ vương điểm tâm ngọt, như vậy hắn cứ buông tay để cho nàng làm điềuđó đi.
Hắn nhịnkhông được đưa tay sờ hai má phấn nộn của nàng, nàng lại là bộ dáng ôn thuầnhưởng thụ đụng chạm của hắn, tưởng tượng chính mình được yêu thương.
“Con mèonhỏ....” Nhìn bộ dáng ánh mắt nheo lại của nàng, hắn không khỏi mỉm cười nhỏgiọng gọi.
A, con mèonhỏ? Nếu hắn vĩnh viễn có thể cho nàng cảm giác yêu thương như vậy, nàng liềnnguyện ý suốt đời trở thành con mèo nhỏ của một mình hắn, ở bên người hắn khôngbao giờ rời...
Ý niệm trongđầu như vậy chợt loé qua, vài giây tiếp theo, Lương Tử Bái ánh mắt trừng lớn.
Trời ạ! Nànglàm sao lại có ý niệm như vậy trong đầu?
Chỉ cần khihắn vuốt ve khuôn mặt nàng như vậy, nàng không hề bố trí phòng vệ liền vù vùngủ say làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng bây giờ khuôn mặt nànglại có vẻ hoảng hốt mê mang, ánh mắt kinh sợ dường như bị cái gì đó doạ đến làmhắn có chút lo lắng.
“Bái Bái, rốtcuộc làm sao vậy?”
“....A?” nàngmơ hồ đáp lại, một đôi ánh mắt mơ hồ thất thường, đột nhiên không biết đối mặtvới hắn như thế nào.
Tuy rằng NgụyTuyển Triệt lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng nàng cho tới bây giờ không hề đem hắntrở thành anh trai, mà chính là cho rằng hắn là bằng hữu tốt nhất của chínhmình, nhưng trong nháy mắt khi nãy, nàng cư nhiên muốn trở thành con mèo nhỏ,nhưng lại thầm nghĩ của một mình hắn....Cái này không tránh khỏi quá thân mật đi?
Lương Tử Báithoáng chốc hoảng loạn, bị ý niệm thình lình xảy ra trong đầu của chính mìnhhung hắn doạ đến.
Không, khôngthể, bạn tốt chính là bạn tốt, nàng không thể tham lam như vậy!
“Lương TửBái, cô rốt cuộc là làm sao vậy? Nói cho tôi biết nhanh lên.” Bộ dạng nàng nhưvậy không nói một lời làm cho Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy bất an, nhịn không đượcra mệnh lệnh đối với nàng.
Nàng ngây ngôgãi đầu cười “Tôi dường như đã quên một điều.”
“Chuyện gì?Rất quan trọng sao?”
Nàng mãnh liệtgật đầu “Vừa ra ngoài khi nãy, tôi hình như là đang đun nước, không nhớ rõ đãtắt bếp ga chưa, nếu sự thật đúng như vậy....Trời ạ, tôi còn phải chạy nhanh vềxem. Nếu phòng nhỏ bị cháy, gia gia sẽ đánh mông tôi nở hoa mất!”
Nàng trượt từghế xanh bằng nhung xuống dưới, tránh đi đụng chạm của hắn, không đợi hắn nóicái gì liền hoang mang hỗn loạn chạy ra ngoài.
Nàng vừa rờiđi thư phòng liền trở nên yên tĩnh.
“Haizz, quỷmơ hồ.”
Nhìn thấyngón tay sờ không dược da thịt phấn nộn, Ngụy Tuyển Triệt có chút tiếc nuối,xem ra hôm nay không có cơ hội trộm hương rồi.
Đúng vậy,trộm hương....Kì thật chuyện này hắn làm cũng nhiều lần rồi chính là Lương TửBái ngủ say nên không biết thôi. Mỗi khi nàng bị hắn vuốt ve như con mèo nhỏliền mơ màng ngủ đi, hắn luôn luôn ngồi ở bên cạnh ghế yên lặng nhìn dung nhanngủ say của nàng, sau đó nhân cơ hội trộm một chút ngọt ngào từ môi của nàng.
Đôi môi kiềukiều nhuyễn kia của nàng, sớm đã không biết bị hắn hôn bao nhiêu lần.
Nhưng làm nhưvậy hắn cũng chẳng tốt gì mấy, mỗi một lần rời đi môi nàng, hắn đều phải khốngchế thân thể đau đớn, tìm thật lớn tự chủ mới bức chính mình rời khỏi nàng.
Bởi vì hắnluôn cảm thấy nàng chính là tiểu cô nương, hắn không nên đối với nàng có hànhđộng tà ác, nhưng mà không thể phủ nhận rằng kì thật hắn đã sớm chờ đợi đến cáingày quang minh chính đại mà hôn môi nàng sắp đến.
Hắn muốn làmcho nàng biết, hắn dùng tâm tình gì đối đãi nàng, bảo vệ nàng cũng hi vọng nàngcó thể sử dụng tâm tình như vậy đáp lại hắn.
Lúc trước maymắn hai người vẫn còn trẻ, chính mình có một đống thời gian lớn để nuôi dưỡngnàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự quá sai, hắn chán ghét bọn họ vẫn còntrẻ ngày trở thành vợ chồng vẫn còn xa xa không hẹn.
Bởi vì hắnthật sự thích nàng....
Lương Tử Báimột đường chạy về phòng nhỏ của nàng và gia gia, sau khi trở lại phòng, mạnhtay đóng cửa lại cả người liền vô lực ngồi trên sàn nhà.
Chỉ cần nghĩlại mấy chữ “chỉ thuộc về một mình hắn”, nàng liền cảm thấy hai má chính mìnhnóng nóng, thân thể nhộn nhịp đầu óc mơ màng giống như người sinh bệnh.
Nàng muốn tìmai đó để kể tâm tình hỗn loạn giờ phút này của chính mình, nhưng lại không biếtnên tìm ai.
Bởi vì nànglà học sinh chuyển trường nên nàng cùng bạn học cùng lớp cũng không kết giaosâu, người khác cùng họ đi đến căng tin hay nhà vệ sinh, nàng một lần cũngkhông tham gia.
Cẩn thận suynghĩ, sau khi nàng vào Đài Bắc, người chiếm phần lớn thời gian cuộc sống củanàng dường như chính là Ngụy Tuyển Triệt....
Trời ạ, khôngcần nghĩ đến hắn, nàng hiện tại không cần nhớ đến hắn!
Nàng đưa tayđánh đầu của mình, muốn đem thân ảnh tạm thời của hắn từ trong suy nghĩ củanàng đuổi ra.
Đột nhiêntrong đầu nàng xuất hiện một cái tên – Lí Thục Phân.
Còn nhớ rõkhi ở lớp học quốc trung, Lí Thục Phân ngồi ở phía trước nàng sau đó tuy rằngcó thay đổi vài chỗ ngồi, có thể nói cũng huyền diệu Lí Thục Phân vĩnh viễn làmột trong những bạn học xung quanh của nàng.
Lí Thục Phânlà một người cô độc, không đối với ai đặc biệt tốt, cũg không cùng ai trở mặt,bởi vậy ấn tượng của nàng đối với Lương Tử Bái rất tốt mà Lí Thục Phân đối vớinàng cũng coi như thân mật.
Càng khéo hơnlà, sau khi bọn họ tốt nghiệp chẳng những học cùng một trường dạy nghề, ba nămvẫn là cùng lớp....Có lẽ về điểm này, nàng có thể gọi cho Lí Thục Phân?
Nàng cần phảicó một bạn bè cùng giới nghe lời nói trong lòng của nàng.
Lương Tử Bái mở ra sổ lưuniệm tốt nghiệp, tìm phương thức liên lạc với Lí Thục Phân, sau đó xem xét mộtchút, xác nhận gia gia không có ở đây nàng mới dám bấm số điện thoại.
“Uy, xin hỏicó phải nhà của bạn học Lí Thục Phân không?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi.
Người tiếpnhận điện thoại sửng sốt giây lát sau đó “Bạn....là Lương Tử Bái?”
“Doạ! Làm thếnào mà bạn biết?” Nàng kinh hãi.
“Phốc! Ha ha,đương nhiên là vì mình nhận ra thanh âm của bạn a!” Vấn đề này thực ngu xuẩn.
Oa, có haykhông lợi hại như vậy? Bất quá cũng có nói chuyện vài lần, Lí Thục Phân cưnhiên có thể nhận ra thanh âm của nàng? Lương Tử Bái thực sự bái phục nàng.
“Chẳng cóthần kì gì đâu, bạn cư nhiên gọi cho mình, có chuyện gì sao?” Lí Thục Phân hỏithẳng vào vấn đề.
Lương Tử Báinhất thời không biết mở miệng như thế nào, đành phải đi vòng vòng đem đề tàicủa bọn họ trở thành chuyện trong lớp.
“Lương TửBái, bạn hẳn là có sự tình khác đến tìm mình phải không?” Lí Thục Phân thoảimái hỏi lại.
“Ách.....”Nàng không khỏi hoài nghi phụ thân của Lí đồng học có thể là tam thái tửmới có thể thần kì như vậy.
“Có chuyện thìnói bằng không mình gác điện thoại nha.”
Lương Tử Báikhông thể bỏ lỡ cơ hội, cuối cùng mặt mày nhăn nhó đem hết hoang mang tronglòng nói thẳng ra. Nàng rõ ràng không phải là hạng cô gái yếu ớt không được tựnhiên, nhưng bây giờ gặp phải sự tình này nàng chính là không thể giống như LíThục Phân tiêu sái thẳng thắn như vậy.
Lí Thục Phânnghe xong lời của nàng, không lưỡng lự nói “Nha, bạn hẳn là đang thích hắn.”
“Làm thế nàomà có thể được?” Nàng kêu to.
“Nếu khôngphải như vậy, bạn sao lại phức tạp như vậy? Hôm tốt nghiệp, không phải Trần ChíDương có viết thư tình cho bạn sao? Khi đó bạn một chút phức tạp cũng không có,trước mặt người ta có thể khéo léo từ chối tình cảm của hắn đem thư tình trảlại cho hắn còn cảm ơn hắn nâng đỡ.”
Trời ạ! LíThục Phân làm sao lại biết?
Vì không muốn Trần ChíDương bị khó coi, nàng còn đặc biệt một mình cùng hắn đến hội trường, rất nhanhđem chuyện này chấm dứt, lúc ấy hội trường rõ ràng chỉ có hai người là nàngcùng Trần Chí Dương a!
“Bạn nhấtđịnh thực buồn bực vì sao mà mình biết được, bởi vì mình lúc ấy cũng ở tại hộitrường. Hơn nữa sau khi bạn trời đi, Trần Chí Dương khóc lớn tiếng như vậy,mình muốn tai bị điếc cũng thật khó khăn. Bạn lúc ấy đối với Trần Chí Dươngkhông có ý tứ gì cho nên có thể nhanh chóng xử lí, cùng một lí do, bởi vì bạnhiện tại có ý tứ kia cho nên mới cảm thấy phức tạp.”
Lương Tử Báinói không nên lời phản bác hợp lý.
Đúng nha, nếukhông phải như vậy nàng làm sao lại phức tạp như vậy?
Nhưng là... Nàng làm saolại có thể thích Ngụy Tuyển Triệt? Hắn là bằng hữu tốt nhất của nàng a!
“Có phải làcái người mỗi ngày đưa bạn đến trường học?”
“....Ừm.”
“Có vẻ đẹptrai thông minh, không cần nói gì nữa đem tặng cho mình.”
“Bạn khôngphải đã có bạn trai sao?” Âm cuối không tự giác đề cao.
“Nhiều cũngkhông kém. Huống hồ hắn đẹp trai như vậy, có bạn trai loại này nhất định cóphong cách, mình......”
“Không được!”Không đợi Lí Thục Phân nói xong, Lương Tử Bái liền tức giận gác điện thoại.
Sau đó vàibuổi kế tiếp, vì thế mà nàng mất ngủ, nằm trong ổ chăn cả đầu đều là Ngụy TuyểnTriệt. Bao gồm lời nói của hắn, bộ dạng tươi cười, bóng dáng, ánh mắt củahắn...
Nàng khôngdám nói cho Ngụy Tuyển Triệt chỉ có thể vụng trộm thương nhớ hắn.
Nguyên laithầm mến lại là một chuyện tình thống khổ như vậy.
Lương Tử Báiđã lâu, đã lâu không thấy Ngụy Tuyển Triệt.
Đêm khuya nửatháng trước, hắn đã đáp máy bay tư nhân Ngụy gia đi đến nước Mỹ, dự tính sẽ ởđó cho đến khi học kì ở Đài Loan khai giảng, hắn sẽ ở đó tiếp tục giáo dục.
Hắn là ngườithông minh nhất mà nàng gặp qua, nàng cũng biết từ nhỏ hắn luôn nhận đủ loạikiểu dáng giáo dục tinh anh, chương trình học ở trường đối với hắn mà nói quảthật chính là cấp bậc vườn trẻ.
Nàng đã từnghỏi qua hắn vì sao không rõ ràng nhảy lớp đi? Dù sao trường dạy học dạy cái gìhắn sớm đã biết làm chi lại tiếp tục ở trường ngày qua ngày cố gắng cùng mọingười đi học?
Lúc ấy hắnchính là cười cười , đưa ngón tay uốn cong lại gõ cái trán của nàng, tức giậnnói “Cô là chê cuộc sống của tôi quá dài à?”
Nàng ngay từđầu không hiểu sau đó nàng có điểm hiểu được.
Vì muốn trởthành người nối nghiệp của tập đoàn, từ nhỏ Ngụy Tuyển Triệt bị yêu cầu khôngngừng học tập quá lứa tuổi, hắn sử dụng rất nhiều thời gian vẫn chưa có cơ hộidừng lại, đã trở thành một phần cuộc sống tuổi tác của hắn.
Vì muốn chochính mình có thể hô hấp một chút không khí của lứa tuổi mình, hắn cự tuyệtnhảy lớp, thà rằng giống mọi người cố gắng học tập, đi đến trường trở thành mộthọc sinh trung học bình thường, thậm chí một sinh viên đại học.
Thế giới bênngoài nhất định không thể tin được, cuộc sống như thế này đối với hắn mà nói kìthật là một loại hưởng thụ, cũng là một loại thả lỏng, hắn chính là dùng phươngthức của chính mình tìm không gian hít thở.
Nhưng khônghề nghĩ tới sự vắng mặt của hắn lại có thể làm Lương Tử Bái cảm thấy chính mìnhsắp thở không nổi.
Bởi vì cảmxúc phản đối tích luỹ, nàng bắt đầu đánh mất cuộc sống, tuần trước khi báo danhở trường mới, nàng cư nhiên lại quên mang theo ô buổi chiều hôm đó lại có mưarào sấm chớp liền như vậy sinh bệnh.
Bất quá chínhlà một hồi cảm mạo nhỏ, cư nhiên ép buộc nàng ước chừng ở nhà nằm nguyên tuần,gia gia rất lo lắng cho nàng ban đêm luôn đến xem nàng vài lần.
Gia gia làmột người không thích phiền toái, nhưng là vì nàng, ông ngoại lệ nhờ Lương thẩmlàm vài món đồ ăn khai vị chỉ hi vọng có thể làm cho nàng ăn nhiều một chút bồidưỡng thân thể.
Ý niệm bệnhnhất định sẽ khỏi đâu? Khi nào mới hết?
Nàng nghĩrằng có thể chờ đến khi Ngụy Tuyển Triệt từ nước Mỹ trở về lung lay trì hoãntrong lòng nàng mới có thể chân chính buông đi.
Nàng thật sựrất tưởng nhớ hắn, nhớ đến nỗi ngực đều đau, cảm thấy chỉ muốn khóc, thực hivọng vài giây tiếp theo hắn sẽ trở về xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nhưng điềunày làm sao có thể? Nàng cũng không phải không biết chương trình học có baonhiêu quan trọng, nhiều đến chết đi được.
Bởi vì đượcgiáo sư có tiếng khai giảng lớp học giảng bài, cơ hội ngàn năm có một, bởi vậychẳng hề sợ học phí cao, các học sinh ưu tú khác đều đổ xô đến từ khắp nơi trênthế giới. Ngụy Tuyển Triệt cũng là vì hướng đến lão sư chuyên nghiệp mớikhông tiếc ngàn dặm xa xôi đến nước Mỹ nghe giảng bài.
Không nhìnthấy hắn, nàng đành phải ở lại thư phòng nơi có hơi thở của riêng mình hắn đểthoả mãn một phần quyến luyến của nàng.
Nàng giốngnhư con mèo nhỏ nằm ở trên ghế lam nhung, sau khi khỏi cảm mạo khuôn mặt có vàiphần gầy đi, nàng nhìn cánh tay lẳng lặng nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ hô hấp...
Cửa phòng bịđẩy ra phát ra tiếng vang nho nhỏ, nàng vẫn không nhúc nhích thân thể vẫn nhưcũ cuộn mình lại, đắm chìm trong giấc mơ tưởng niệm im lặng của chính mình.
Tấm thảm dướisàn hấp thụ được âm thanh đầy đủ, Ngụy Tuyển Triệt lặng lẽ tiêu sái tiến vàonhìn đến bộ dáng ngủ trên ghế của Lương Tử Bái.
Một cỗ kiênđịnh trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng hắn.
“Như thế nàomà không mặc áo khoác? Ngủ như vậy nhất định sẽ cảm lạnh.”
Hắn đồng thờicúi người xuống, cởi áo khoác trên người mình bao phủ thân mình cuộn tròn củanàng, chiều dài áo khoác có hạn nên không thể che được đôi chân dài trắng nõn.
Hắn cứ nhưvậy ngồi trước mặt nàng, không nói lời nào nhìn vào nàng, vài giây sau, hắnvươn tay sờ khuôn mặt trắng nộn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve....
Cho đến bảnthân thoả mãn, hắn mới thu tay lại trở lại bàn học, mở ra nút mở máy tính chuẩnbị đưa tay sửa sang lại một ít tài liệu đi học.
Bất quá trướckhi sửa sang lại tài liệu, hắn muốn đi tắm rửa thoải mái để rửa đi hành trìnhmệt mỏi này mới có tinh thần làm việc tốt.
Liếc mắt nhìnLương Tử Bái một cái, sau khi xác định nàng tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lạiNgụy Tuyển Triệt mới nhẹ nhàng mở cửa, đóng cửa đi ra ngoài không cho chút âmthanh nhỏ nào quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.
Trong chốclát Lương Tử Bái nửa tỉnh nửa ngủ dần dần hồi phục ý thức, nàng vẫn cảm thấycảm mạo không hoàn toàn khỏi, cả người vẫn lười biếng. Nguyên bản nằm ở nơi nàylà vị trí thoải mái nhất của nàng, nhưng giờ phút này cảm giác đau rầu rĩ ởdưới bụng làm cho cảm xúc của nàng bị phá hư hết, hơn nữa cực kì không thoảimái.
Lông mày nhíulại, nàng nặng thở thở ra một hơi muốn đem loại buồn cảm không thoải mái từtrong cơ thể đi ra. Nàng bắt đầu xoay người, mơ hồ cảm nhận được một cỗ nhiệtlưu giữa hai chân chảy ra...
Nàng độtnhiên bừng tỉnh, bắt đầu đứng dậy khiến cho áo khoác trên người rớt xuống ghếdựa, quả thật cảm giác có cái gì trong thân thể chảy ra giữa hai chân. Nàng cúiđầu vừa nhìn phát hiện giữa hai chân mình có vết máu.
“Uống!” Nàngđổ rút một hơi, cả người kinh hoảng từ trên ghế nhảy dựng lên.
Trời ạ! Làmsao có thể như vậy? Nàng.... đổ máu....
Chẳng lẽ đâylà của con gái mỗi tháng một lần...Kinh nguyệt sao?
Chất lỏngnóng nóng từ trên đùi chảy xuống, nàng càng ngày càng không biết làm sao. Tuyrằng trước kia ở trường học nàng từng học qua giáo dục sức khoẻ thời kì trưởngthành, nhưng dù sao cũng đã muốn lâu trước kia, nàng vẫn chưa hề có không nghĩtới lần đầu tiên lại như vậy trở tay không kịp.
Bây giờ nàngkhông biết làm cái gì mới tốt, nàng làm bẩn chính mình cũng lan đến thư phòngcủa Ngụy Tuyển Triệt, nàng quả thật không có dũng khí tiêu sái đi ra ngoài!
Rất xấu hổ!
Ngay tại khiLương Tử Bái vẻ mặt trắng bệch, thời điểm cả người cứng ngắc, cửa thư phòng bịđẩy ra.....
Nàng kinh sợngẩng đầu vừa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Tuyển Triệt nước mắt liền chảy ra.
“Tỉnh?” NgụyTuyển Triệt cười hỏi, vài giây tiếp theo hắn lập tức phát hiện tình trạng kì lạcủa nàng còn có nước mắt của nàng “Làm sao vậy?”
Thấy hắn muốntiến về phía trước, nàng vội vàng ngăn cản hắn “Không cần lại đây! Tôi,tôi....” Hoàn toàn nói không ra lời nàng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Ngụy Tuyển Triệt đưa mắtnhìn một màn, thấy quần nàng có vết máu lập tức hiểu rõ.
“Bái Bái,không có việc gì đừng hoảng sợ.”
Nàng cắn chặtcánh môi phát ra tiếng khóc nức nở.
“Trong nhàcòn băng vệ sinh không? Đặt ở đâu? Tôi hiện tại đi lấy giúp cô.”
Nàng mãnhliệt lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên. Tôi không biết....Cho nên không có....Thựcxin lỗi, tôi lại đem ghế làm dơ, thực xin lỗi...”
Là lần đầu cókinh, Bái Bái của hắn đến trễ, đến mười sáu tuổi mới trả qua lần đầu có kinhkhó trách nàng sợ hãi như vậy.
Ngụy TuyểnTriệt cảm thấy đau trong lòng, đi về phía trước nhặt lên áo khoác bao lấy thắtlưng của nàng bảo nàng ngồi xuống.
“Không!” nàngkháng cự.
“Không quanhệ, ngồi xuống đi đừng sợ. Tôi hiện tại sẽ giúp cô đi mua, cô cứ ngoan ngoãnngồi ở đây chờ tôi. Đừng sợ, không có việc gì.” Thanh âm ấm áp của hắn nhẹ anủi nàng.
Nàng nâng lênkhuôn mặt bối rối, vụng trộm ngắm hắn liếc mắt một cái.
“Tôi lập tứcquay lại.” Hắn hạ người xuống hôn lên trán nàng một cái, hắn chợt đứng dậy rờikhỏi thư phòng.
Sau khi NgụyTuyển Triệt rời đi, thư phòng chỉ còn một mình Lương Tử Bái, nàng ngồi trên ghếnhư “đứng trên than ngồi trên lửa”, cảm giác bụng phát đau rầu rĩ, cả người bịbuộc chặt lại.
Nàng chỉ sợtrước khi hắn trở lại sẽ có người xông đến nhìn đến tình huống xấu hổ như vậy.Nàng thậm chí khẩn trương đến nỗi các ngón chân đều cong lên.
Bị hắn thấymột màn như vậy, nàng cảm thấy quá mất mặt, nhưng nàng lại không khỏi cảm thấymay mắn – may mắn hắn xuất hiện bằng không nàng thật sự không biết làm gì mớitốt.
Đột nhiên,hoang mang từ đáy lòng nàng hiện lên, mấy vấn đề liên tiếp hiện ra...
Hắn làm saocó thể ở trong này?
Hắn khôngphải đang ở nước Mỹ sao?
Hắn khi nàolại trở về?
........
Không biếtqua bao lâu dài như một thế kỉ, thời điểm khi cánh cửa thư phòng mở ra, trongnháy mắt Lương Tử Bái như bị cái gì đó đè ép, đột nhiên có một trận co rútnhanh....
“Đừng sợ, làtôi.” Ngụy Tuyển Triệt mang theo vài túi giấy đi đến.
Nhìn thấyhắn, nàng cư hiên cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng thân người, một hơi thở dài nhẹnhõm.
“Đi, đếnphòng của tôi đi nơi đó có phòng tắm.”
“Nhưng là...”Lương Tử Bái không dám lộn xộn, sợ hãi tình hình tai nạn này sẽ mở rộng.
Ngụy TuyểnTriệt thấy thế, cầm cái gì đó trong tay đưa cho nàng, không nói hai lời liềnxoay người ôm lấy nàng sau đó bước nhanh đi ra khỏi thư phòng, trải qua hànhlang dài đi đến phòng ngủ của hắn.
Hắn ở cửaphòng tắm thả nàng xuống, “Nha, đi vào đi, tôi ở chỗ này chờ cô. Muốn tắm rửamột cái cũng có thể, cứ từ từ không cần cấp. Cái này là khăn sạch.”
“....Cảm ơn.” Khuônmặt nàng đỏ bừng, nhanh chóng đi vào trong đóng cửa lại.