Dương Thanh Ký

Chương 51




Phía trên hắn nghĩ như vậy thì phía dưới trận đánh vẫn tiếp tục, lúc này Thiên Ma Tử lấy trong người ra một lá cờ hình tam giác màu đen, trên nền cờ là một chữ " âm" màu đỏ như máu, lão phất nhẹ lá cờ lập tức mây đen đầy trời, oan hồn từ trong lá cờ nườm nượp kéo ra. Nhắm hai tên Lăng Tử và Phất Vân Tử kêu gào lao tới. Thấy thế đến như nước lũ của đám oan hồn. Lăng Tử không dám coi thường vội vã nhắc nhở đồng bọn:

- Cẩn thận là Hắc Huyết Kỳ.

Nói xong gã nhanh chóng lùi lại một bước vỗ nhẹ vào túi trữ vật bên hông, một sợi dây kim tuyến dài cỡ một thước bay ra không ngớt tỏa hào quang lấp lánh che chắn trước mắt lão. Phất Vân Tử sau khi nghe nói đây là Hắc Huyết Kỳ thì cũng vội vã bay lên không trung rồi khoanh chân lơ lửng trên đó, lão niệm một loại chú ngữ khó hiểu rồi há miệng phun ra một chiếc bình ngọc, bao nhiêu oan hồn đến gần lão đều bị chiếc bình hút hết vào, đồng thời nó còn phun ra một luồng mây đỏ bao trùm Thiên Ma Tử.

Vậy là hai bên từ chỗ tỉ thí pháp thuật đã chuyển sang tỉ thí pháp lực lúc nào không hay. Ai có tu vi yếu hơn nhất định sẽ chết. Thiên Ma Tử lại phất cây đại kỳ một lần nữa, lập tức số oan hồn lao ra còn nhiều hơn lúc nãy gấp bội. Khí lạnh bao trùm hai người kia. Kể cả Dương Thanh trên mái lầu cũng không khỏi rùng mình mấy lượt. Thiên Ma Tử cất tiếng cười cuống ngạo nói:

- Hai ngươi nếu có thể chống lại Hắc Huyết Kỳ của ta trong vòng một khắc nữa ta sẽ tha chết cho. Ha ha ha.

Phất vân tử không nói gì mà nghiến răng thúc đẩy chiếc bình kia cố gắng chống lạo đám hồn phách, còn Lăng Tử thu sợi dây kim tuyến về rồi nhảy lùi ra sau hơn mười bước. Gã cũng cất tiếng cười cuồng ngạo rồi nói:

- Bọn ta nhường ngươi bao năm nay không có nghĩa là bọn ta sợ ngươi đâu. Xem chiêu

Tiếng nói còn chưa dứt lão đã xoắn hai tay vào nhau kết thành một thủ pháp vô cùng quái dị. Mồm lão lâm râm niệm chũ. Chỉ trong phút chốc thân người lão nhanh chóng bành trướng biến hóa thành một con Ứng Long khổng lồ màu đen. Nó không ngừng nhe nanh giơ vuốt gầm lên một tiếng long ngâm đáng sợ. Thiên Ma Tử buột miệng kêu lớn:

- Lôi Âm Ma Công.

Con Ứng Long kia mở miệng nói:

- Ngươi không ngờ phải không, ta đã có thể biến hình thành 6 dạng, đây mới chỉ là một dạng ma thân của ta mà thôi.

Thiên Ma Tử sau phút ban đầu kinh sợ thì cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn cười lớn:

- Ha ha ha. Mới luyện tới tầng ba ngươi đừng có mừng vội. Chỉ cần dựa vào pháp thân này của ta cũng đủ đánh bại ngươi. Một người một rồng bay lên lao vào nhau, khiến cho đất trời chao đảo, cây cối gãy nát tứ tán. Dương Thanh lờ mờ cảm thấy ba tên này tuy là trúc cơ nhưng có vẻ mạnh hơn những tên trúc cơ mà hắn gặp trước kia rất nhiều. Có lẽ là do ma công mà chúng tu luyện, như tên Thiên Ma Tử kia chẳng hạn, mặc dù đang đánh nhau sữ dội với con rồng kia, nhưng hắn vẫn dư sức chỉ huy Hắc Huyết Kỳ bao vây Phất Vân Tử. Khiến cho tên này không thể tiếp cận đồng bọn được. Hắn còn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng gầm kinh thiên động địa. Hắn vội vã ngước nhìn, chẳng biết làm cách nào mà Thiên Ma Tử đã nhảy được lên đầu ứng long, một tay hắn nắm chặt vào chiếc sừng, một tay rút từ trong người ra một thanh cổ kiêm. Hắn hét lớn đâm thật mạnh vào đỉnh đầu con rồng. Nó đau đớn gầm vang một tiếng rồi lao vút lên quay cuồng giữa trời. Không hề chậm trễ Thiên Ma Tử đưa tay vào lỗ thủng trên đầu Ứng Long nắm một vật gì đó lôi ra. Khi Dương Thanh nhìn kỹ thì ra đó là một sợi gân rồng lấp lánh ánh bạc. Sợi gân vừa bị rút ra Ứng Long đau đơn gầm lên một tiếng cuối cùng rồi từ trên trời rơi xuống đất, hiện nguyên hình là Lăng Tử, trên đỉnh đầu lão bị thủng một lỗ, máu tươi không ngớt chảy ra. Cầm sợi gân rồng trong tay, Thiên Ma Tử cười sằng sặc ném sợi gân về phía Phất Vân Tử cất giọng ghê rợn nói

- Để ta tiễn ngươi một đoạn

Lão vẫy tay Hắc Huyết Kỳ đang ở trên không trung lập tức bay về tay lão, miệng lão niệm chú ngữ, khiến cho lá cơ lập tức trở nên không lồ, chữ âm màu đỏ tỏa ra một luồng sát khí hút lấy Phất Vân Tử, thấy nguy hiểm cận kề, Phất Vân Tử sợ hãi vội vã chống trả đồng thời, hét lên với một giọng không tin tưởng mấy:

- Hóa ra bấy lâu nay, ngươi ẩn tàng thực lực, ngươi không phải sơ kỳ mà là trung kỳ.

Thiên Ma Tử hai tay vừa vũ lộng cây đại kỳ vừa trả lời:

- Từ lâu ta đã biết các ngươi có ý đồ với ta, chỉ là các ngươi không ngờ điều này phải không. Hahaha. Hãu ngoan ngoan mà làm âm hồn trong hắc kì của ta đi.

Vẻ sợ hãi trong mắt Phất Vân Tử thoáng chống đã biến mất, lão gầm lên một tiếng rồi tự bạo nguyên thần. Thiên Ma Tử kinh hãi lùi lại nhưng đã không còn kịp, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vụ nổ này làm cho nghênh tiên lầu chao đảo như sắp sập, gạch ngói bay tứ tung, mặt đất phía trước bị đào thành một cái hố sâu chừng ba trượng. Sau cơn chấn động Dương Thanh hé mắt nhìn xuống, chỉ thấy bên miệng hố Thiên Ma Tử đang nằm thoi thóp, một cánh tay của lão đã bị tiện sát tận bả vai bên cạnh là cây Hắc Huyết Kỳ đã bị thủng một lỗ lớn, hoàn toàn mất đi linh lực. Dương Thanh khi thấy cảnh này thì thầm thở phào một hơi, giờ đây hắn mới thực sự hoàn hồn, không biết là lần này hắn gặp may hay có một thế lực nào giúp sức mà ba lão lại đánh nhau long trời như vậy, nếu không có trận đánh này thì không biết giờ hắn sẽ ra sao. Hắn lạnh lùng phi thân đáp xuống bên cạnh Thiên Ma Tử chỉ một ngón tay vào lão, lão còn chưa kịp mở miệng nói gì thì một quả cầu lửa đã đốt lão thành tro bụi, hắn cũng làm như vậy với xác của Lăng Tử, rồi thu lấy hai cái túi trữ vật của hai lão. Chiếc của Phất Vân Tử thì không may đã bị hủy trong vụ nổ.

Hắn tiến vào nghênh tiên lầu xem xét, bảy cô gái kia đang sợ hãi ngồi tụm vào một góc lầu khóc lóc, khi vừa thấy hắn tiến vào thì lại càng khóc to hơn. Có vẻ các cô nghĩ hắn là người cùng hung cực ác, hoặc là yêu quái biến hình.