Dương Quang Chi Hạ (Dưới Ánh Mặt Trời)
Edit: @Narianh
Ngày cập nhật: 7/9/2021
"A Niệm, cậu tỉnh rồi sao?" Liễu Niệm mở mắt nhìn căn phòng có chút xa lạ, ngơ ngơ một hồi mới nhớ tới việc xảy ra ngày hôm qua. "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Cậu nhìn chính mình mặc quần áo ngủ chỉnh tề, cảm thấy thân thể không được khỏe chỉ nghĩ rằng do hôm qua mình uống say nháo loạn.
Nhớ đến trong giấc mộng cảm giác ấm áp khi người kia động vào cùng với những lời nói làm người nghe đỏ mặt, cậu lại cảm thấy bối rối.
__
Qua một hai tháng sau khai giảng liền đến kì thi, Liễu Niệm vào thư viện mượn mấy quyển sách để về nhà nghiên cứu học tập.
Liễu Niệm cảm giác mình trải qua mùa đông năm nay hết sức gian nan. Mặc dù trong nhà có máy sưởi ấm thế nhưng phải mặc hai cái áo cậu mới cảm thấy ấm áp. Vài ngày gần đây xảy ra một vài việc làm cậu thấy rất xấu hổ, thân thể cậu có được hai bộ phận sinh dục tuy rằng dương v*t cùng hoa huy*t phát dục tương đối nhỏ nhưng cũng đã thành thục. Chỉ là bộ ngực vẫn giống như của thiếu nữ đang dậy thì, trắng mịn mềm nhũn, một tay là có thể bao bọc hết. Thế nhưng dạo gần đây cậu cảm giác được bộ ngực có chút trướng lớn, trở nên càng mềm mại, càng đầy đặn. Cậu tò mò đưa tay nâng bầu ngực lên tinh tế xem xét thấy được quầng thâm bên vú mở rọng một ít, đầu v* từ mềm mại màu đỏ tươi biến thành màu đỏ thẫm.
May mắn bây giờ là mùa đông mặc nhiều quần áo dày nên còn có thể che khuất, chỉ là đầu v* càng trở nên mẫn cảm, thường thường ma sát vào áo gây nên một trận cảm giác tê dại, hạ thể cũng vì thế mà trào ra một bãi nước dâm.
Liễu Niệm khổ không nói được, chỉ có thể tận lực cong eo tránh ma sát vải áo vào đầu v* chuyên tâm đọc sách. Chỉ là vừa xem sách được một lúc đã mơ màng thiếp đi.
____
Sau kì thi hai mươi ngày mới đến tết âm lịch. Liễu Niệm càng ngày càng cảm thấy thân thể mình kém đi, mỗi ngày đều cảm thấy choáng váng mệt mỏi chỉ muốn nằm lì trên giường ngủ một giấc. Liễu Niệm thầm nghĩ ở lại một tuần rồi về nhà ai ngờ đến tận hai tám tháng chạp mới về tới nhà. Trước khi đi cậu nhìn qua căn phòng bên cạnh đã lâu lắm rồi không ai ở tâm trạng có chút khó chịu.
Sau khi về tới nhà, ba Liễu nói cho cậu biết năm nay sẽ về nhà bà nội ăn tết. Nhà bà nội cậu ở một thị trấn nhỏ tại H thị, phải ngồi xe một ngày trời mới tới thôn trấn nhỏ. Liễu Niệm vốn đang choáng đầu, xuống xe vừa vặn mùi cơm chiều đầy dầu mỡ theo gió thổi tới vọt thẳng vào mũi, Liễu Niệm vội vàng ôm cây nôn một trận, nôn đến nỗi không còn thứ gì trong dạ dày.
Đến lúc cậu nằm trên giường được bà nội thu dọn sạch sẽ bà vẫn còn khẽ lẩm bẩm: "Cháu đấy, cứ ỷ vào tuổi còn trẻ sẽ không sao, hiện tại ăn đến hỏng dạ dày sau này về già cháu phải chịu hậu quả đấy." Liễu Niệm chỉ biết cười khổ im lặng lắng nghe, cậu chưa từng bị say xe không biết hôm nay là tại làm sao lại nôn nao như thế.
Đêm tất niên cả nhà quây quần ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong lại cùng nhau xem Xuân vãn trên TV. Ông bà nội tuổi đã lớn xem được một lúc đã cùng nhau đi ngủ. Liễu Niệm vừa xem TV vừa mệt rã rời, đầu gật gù chỉ muốn lên giường đi ngủ.
Khi tiếng di động vang lên cậu còn khẽ than thở không biết giờ này điện thoại ai còn vang, mau tiếp di động đừng quấy rầy cậu ngủ. Cuối cùng mới phát hiện là di động trong túi mình vang lên, cậu mở di động ra thấy là một dãy số lạ, ma xui quỷ khiến lại ấn nghe.
Liễu Niệm nghe được phía bên kia di động tiếng gió rít gào, nghe mãi không thấy đầu dây bên kia nói chuyện đành nắm di động đi về phòng mình.
"Học trưởng, năm mói vui vẻ." Liễu Niệm bừng tỉnh, quả nhiên là Cố Chiêu Nhiên.
"Học trưởng, lần đó là tại vì tôi có việc rất quan trọng, bất đắc dĩ phải rời đi. Tôi thật sự rất thích anh, không hề có một tia đùa giỡn tình cảm. Học trưởng có thể đừng sinh khí với tôi, được không?"
Liễu Niệm không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, giờ phút này cậu thật sự không biết phải nói cái gì. Cậu đối với Cố Chiêu Nhiên có điểm phức tạp, quả thật là từng thích qua cậu ấy chỉ là hành vi hắn làm với cậu thật sự không thể tha thứ. Hiện tại nghe Cố Chiêu Nhiên giọng điệu cầu xin cậu lại có điểm mềm lòng.
Cố Chiêu Nhiên đợi mãi không thấy Liễu Niệm đáp lại, chuẩn bị tạm biệt cúp điện mới nghe thấy phía bên kia điện thoại có động tĩnh: "Cố Chiêu Nhiên, năm mới vui vẻ."
Cúp điện thoại Liễu Niệm xoa xoa đầu tự mắng chính mình đầu hỏng rồi, chỉ vừa nghe Cố Chiêu Nhiên nói thích mình cậu liền không khống chế được trong lòng vụng trộm cao hứng.
Qua vài ngày nhà nhà đều tràn đầy thịt gà thịt vịt thịt cá, Liễu Niệm mỗi ngày nhìn đến đồ ăn đều cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, đừng nói là ăn, không buồn nôn đã là tốt lắm rồi.
Bà nội một bên ngoài miệng mắng cậu một bên trong lòng lại đau xót cháu trai. Hết biện pháp đành thiên vị cho cậu một chút. Nhờ tài nghệ bà nội bồi dưỡng, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt của Liễu Niệm dần dần tốt hơn, thoạt nhìn khỏe mạnh mặt còn thêm chút thịt. Liễu Niệm xoa xoa bụng có chút béo lên khẽ than thở.
___
Tới gần tết Nguyên Tiêu Liễu Niệm trở về D thị, khi đang mở cửa nhà không nghĩ tới nghe được thang máy "Đinh" một tiếng, cậu lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác, cả người giống như động vật nhỏ đang xù lông động tác mở cửa cũng quên mất.
Liễu Niệm nhìn thấy thân ảnh Cố Chiêu Nhiên đi ra từ thang máy. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi cậu phản ứng lại thân thể đã bị một vòng tay ấm áp ôm vào lòng. "Học trưởng, chúng ta có thể nói chuyện không?" Âm thanh ôn nhu tràn đầy nam tính vang lên bên tai Liễu Niệm, nhớ đến buổi tối hôm ba mươi người này đã hèn mọn cầu xin cậu, Liễu Niệm mềm lòng nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cùng đi vào phòng Cố Chiêu Nhiên, đây là lần đầu tiên Liễu Niệm đến phòng hắn. Mặc dù hai người là hàng xóm, phòng lại ngay gần nhau thế nhưng kết cấu trong phòng lại không giống.
Vừa vào cửa đã có thể thấy được chủ nhân căn phòng đã bố trí rất tỉ mỉ từ tủ giày, TV, sô pha đều sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Liễu Niệm ngồi trên sô pha rộng rãi thoải mái nhìn Cố Chiêu Nhiên đang bận rộn dưới phòng bếp, trong lòng có chút khẩn trương.
Cố Chiêu Nhiên cầm một ly sữa ấm và một ly cà phê từ phòng bếp đi ra, đem ly sữa đặt ở trước mặt Liễu Niệm, chính mình lấy ly cà phê. Hắn nhìn Liễu Niệm vì khẩn trương mà hai tay nắm chặt lấy đầu gối, liền mở TV lên xua tan không khí ngột ngạt.
Hai ngưởi cứ như vậy ngồi yên lặng không ai nói câu nào, nhất thời trong phòng chỉ còn vang lên tiếng tiểu phẩm, không khí trong phòng ngày càng xấu hổ.
Liễu Niệm cầm lấy ly nước trên bàn định uống ai ngờ lại ngửi thấy mùi sữa cậu đành vội vàng bỏ xuống. "Học trưởng, anh thật sự không nhớ rõ tôi hay chỉ là đang làm bộ không nhớ?" Nghe câu hỏi của Cố Chiêu Nhiên Liễu Niệm tức giận chỉ muốn chửi ầm lên: "Tôi cần gì phải lừa gạt cậu, tôi vẫn còn đang hoài nghi cậu đấy. Tôi căn bản là không biết cậu, chỉ có mình cậu nói chúng ta có quan hệ tốt, không chừng là trước kia chúng ta căn bản là không quen biết!"
Liễu Niệm nhìn Cố Chiêu Nhiên ánh mắt dần lạnh xuống, trong đôi mắt đen ánh lên tia lửa giận.
Cố Chiêu Nhiên bật dậy đưa tay đẩy Liễu Niệm ngã xuống ghế, thân thủ muốn xé rách quần áo cậu. Liễu Niệm vừa mới giãy dụa chợt một tia đau đớn ập đến làm cậu khẽ rên rỉ "A... ". Bụng cậu quặn đau, dạ dày nhôn nhạo, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, mồ hôi lạnh từ trán rỉ xuống.
Cố Chiêu Nhiên nhìn Liễu Niệm đang ôm bụng đau đớn, luống cuống tay chân ôm cậu vào lòng khẽ vỗ về trấn an.
Liễu Niệm mệt mỏi vùi vào trong lồng ngực Cố Chiêu Nhiên, ngón tay gắt gao bấu chặt lấy cánh tay hắn, cậu thật sự rất đau. Qua hồi lâu, Cố Chiêu Nhiên nhìn biểu tình đau đớn của cậu dịu đi, bộ dạng suy yếu, trở tay bế cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Một lát sau, một nam nhân thân mang hơi lạnh vội vàng đi vào phòng, đem Liễu Niệm đang nằm trên giường kiểm tra qua một lượt, sắc mặt khó coi gọi Cố Chiêu Nhiên đi ra ngoài.
"Theo như chuẩn đoán của tôi thì cậu ấy đã mang thai rồi, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện kiểm tra lại một lần. Hai tháng đầu mang thai còn chưa ổn định, hạn chế làm chuyện phòng the. Cậu ấy có chút thiếu máu cùng bổ sung dinh dưỡng chưa tốt, lát nữa tôi sẽ kê cho cậu một thực đơn dinh dưỡng." Nam nhân nhìn Cố Chiêu Nhiên còn đang ngây người như phỗng cất bước muốn đi lại bị hắn bắt lấy cánh tay hỏi: "Tôi sắp được làm ba sao?"
Hết chương 8.
Góp ý cho mình với nhé.❤