Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 50




Từ Trụ nhớ tới vừa mới Dương phi nói tới “Trâm cài”, liền mở miệng hỏi “ Vậy giờ người làm sao ?”

Trầm Quân Nguyên dừng ở ánh trăng, sau một lúc lâu, thanh âm mới khàn khàn nói “Ta sao bỏ được…”

Sao có thể bỏ được đây … Đánh vỡ cuộc sống yên bình của nàng ?

Sao có thể buông tay đây … Để nàng rơi vào vạn kiếp bất phục hay sao ?

Từ Trụ im lặng, cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhớ tới năm đó , nơi rừng đào đang sang xuân gặp được thiếu niên và cô nương ấy  …

Than nhẹ một tiếng, bưng lên chén rượu đi đến bên người Trầm Quân Nguyên, chén rượu nâng lên “ Uống rượu đi!”

*******

Lúc này, yến hội ở Lân Đức điện đã xong .

Thừa Kiền ngồi ở xe lăn , Ngân cùng Kim phụ giúp Thừa Kiền chậm rãi hướng Khởi Huy điện đi đến.

Vòng vo vài đường là đến Khởi Huy điện.

Bỗng nhiên, một bóng người lao ra. ” Ba ” một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

Thừa Kiền ngẩn ra, Ngân cùng Kim vội vàng đem xe lăn Thừa Kiền kéo lại , Ngân tiến lên giận giữ “ Ngươi là người nào? Dám va vào điện hạ?!”

Người quỳ sát dưới đất ngẩng đầu lên , hé ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần  lệ  rơi đầy mặt, như lê hoa đái vũ.

Ngân cùng Kim không khỏi sửng sốt.

Thừa Kiền nhíu mày “Bích nhi?”

Ngân nhíu mày, xoay người nói nhỏ,“Điện hạ, cần phải gọi người không ?”

Thừa Kiền không nghe , lắc đầu , hắn muốn nhìn xem Bích nhi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì …

“Điện hạ còn nhớ rõ Bích nhi sao ? Điện hạ! Cầu ngài cứu Bích nhi đi!” Bích nhi bính bính dập thẳng đầu.

Thừa Kiền nhìn chằm chằm Bích nhi, khẽ nhíu mày, cứu?? Vừa mới nãy Bích nhi xuất hiện ở trong dàn ca múa, xem ra là thật là vào giáo nhạc phường… Trong lòng cân nhắc, Bích nhi này không phải về nhà sao? Sao lại vào giáo nhạc phường?

“Ngươi đứng lên rồi nói sau.” Thừa Kiền nhẹ giọng nói.

Bích nhi mới khóc thút thít đứng dậy, vẫn như cũ cung kính xoay người : “Điện hạ, Bích nhi nhờ ân đức điện hạ, về nhà phụng dưỡng song thân, nhưng ai biết thúc phụ thế nhưng phạm vào quốc pháp, liên lụy Bích nhi một nhà đều gặp khó khăn , Bích nhi vào giáo nhạc phường…, điện hạ, Bích nhi cầu ngài, cho Bích nhi trở về hầu hạ ngài đi.” Bích nhi nói xong vừa muốn dập đầu, cũng muốn đi đi tới.

Lúc này, thanh âm Trường Nhạc bỗng nhiên vang lên,“Cao Dương, ngươi đừng chạy !”

Thừa Kiền quay đầu, chỉ thấy Cao Dương nhảy tới , vội vàng tiếp được, nhíu mày, lúc này Bích nhi rốt cuộc là làm cái gì , còn chưa làm rõ ràng, sao  Cao Dương cùng Trường Nhạc lại chạy đến đây ?

Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.

“Công chúa! Công chúa! Cầu Trường Nhạc công chúa cứu cứu nô tỳ đi!” Bích nhi lại muốn tới gần Dự Chương, Thừa Kiền đem xe lăn nhìn khắp phương hướng, đem Cao Dương cùng Trường Nhạc kéo về phía sau mình , vẻ mặt có chút nghiêm khắc mở miệng,“Tốt lắm, Bích nhi! Việc quốc pháp không phải thứ chúng ta có thể dễ dàng thay đổi! Ngươi vẫn là trở về đi.”

Bích nhi bình tĩnh nhìn về phía Thừa Kiền, vẻ mặt tuyệt vọng thống khổ,“Điện hạ thật sự không thể cứu Bích nhi sao?”

Thừa Kiền trầm mặc , nhìn lại Bích nhi.

Lúc này Trường Nhạc cũng hiểu được có chút không thích hợp, đem Cao Dương gắt gao ôm trong lòng, hơi hơi lui về phía sau một chút.

Bích nhi nhìn chằm chằm Thừa Kiền, bỗng nhiên quỷ dị cười, thấp nam mở miệng,“Ta sớm nên nghĩ đến, năm đó điện hạ bất quá 8 tuổi, có thể đem Bích nhi đuổi ra hoàng cung, nay… Khó trách nha, chủ nhân đối điện hạ đến nay vẫn là nhớ mãi không quên a!” Vừa dứt lời, bỗng nhiên mạnh mẽ ném mạnh ra một cái túi hương –

Chỉ thấy túi hương  kia bay hướng Trường Nhạc cùng Cao Dương, Thừa Kiền biến sắc!

Trường Nhạc hét lên một tiếng, theo bản năng liền xoay người, đem Cao Dương hộ vệ ở phía sau. Mà Thừa Kiền cũng mạnh mẽ rút lui, đem Trường Nhạc dạt vào một bên, Ngân vẫn chú ý, khi túi hương  bay ra phía sau, cũng muốn bay qua , nghĩ tiếp được túi hương , nhưng vẫn là chậm một bước, túi hương rơi xuống trên đùi Thừa Kiền.

Thừa Kiền ngẩn ngơ, muốn tự tay lấy hương bao ra , đúng lúc này, tiếng kinh sợ vang lên,“Kiền Nhi!!”

Thừa Kiền tâm nhảy dựng,“Phụ hoàng?” Quay đầu, thấy Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn hoàng hậu đang bước nhanh hướng mình đi tới.

Bích nhi lúc này lại nở nụ cười,“Điện hạ, ngài nên hảo chờ chủ nhân đến đón ngài đi !”

Thừa Kiền quay đầu, sắc mặt trầm xuống, chủ nhân?! Ai là chủ nhân?!

Lúc này, Thái Tông đế càng chạy càng nhanh, mặt không chút thay đổi, cả người không tự giác tản ra hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm.

Khi Bích nhi vừa dứt lời, Thái Tông đế đã đột nhiên tiến lên từng bước, rất nhanh rút kiếm, sau vài tiếng thê lương qua đi , Thái Tông đế bỏ lại kiếm, ngữ khí đạm mạc đến cực điểm “Đừng cho nàng ta chết.”

Tiếng nói vừa dứt, Thái Tông đế liền xoay người hướng Thừa Kiền đi đến.

Lí Phúc cung kính xác nhận, tiến lên, chỉ thấy Bích nhi kia vừa mới hoàn hảo, nay đã tứ chi đứt lìa…

Lí Phúc sắc mặt không thay đổi, ánh mắt nháy cũng không nháy , liền ý bảo tiểu thái giám tiến lên thu thập, đồng thời đứng ở trước, cố ý hoặc vô tình ngăn cản tầm mắt phía sau.

Dưới ánh trăng, Thái Tông đế mặc bào sam hoàng sắc , vết máu trên áo hiện lên hết sức dữ tợn .

Thừa Kiền dừng ở Thái Tông đế đang từng bước đi tới mình , mặt Thái Tông đế không chút thay đổi, trong sâu thẳm đôi mắt kia đang cố che dấu cảm xúc , Thừa Kiền tựa hồ có thể nhìn đến, tay không khỏi gắt gao nắm chặt , dừng ở khuôn mặt không chút thay đổi của  Thái Tông đế, trong lòng một lần hồi tưởng trước kia khi ở Cam Lộ điện, phụ hoàng ôm lời đã nói:

“Phụ hoàng sẽ càng mạnh, tuyệt không tái làm cho chuyện như vậy phát sinh…”

Lời nói áy náy cùng buồn nản như vậy , hắn không thể quên .

Kiếp trước phụ hoàng hắn tối cường, đời này ở trước mặt hắn lại toát ra không tự tin như vậy…

Kia không thích hợp với phụ hoàng hắn.

Phụ hoàng cho tới bây giờ , là hăng hái, là tùy ý tự tin.

Nhưng hôm nay, hắn lại làm phụ hoàng buồn nản đi?

Thừa Kiền gắt gao cắn môi , trong lòng tràn đầy ảo não vì mình quá mức tự tin .

Lúc này, Trưởng Tôn hoàng hậu nâng Trường Nhạc dậy, hống Cao Dương bị dọa, nghĩ tới đi qua bên Thừa Kiền, lại bị Lí Phúc cùng Phong Hiệp ngăn lại.

“Trở về!” Thái Tông đế đứng ở trước mặt Thừa Kiền, dừng ở Thừa Kiền, sau một lúc lâu, mới quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng hậu, lạnh lùng mở miệng.

“Nhưng là…” Trưởng Tôn hoàng hậu lo lắng nhìn về phía Thừa Kiền.

“Ngươi nên tin tưởng hắn!” Thái Tông đế lạnh lùng nói xong, trào phúng gợi lên khóe miệng, trong mắt áp lực thêm một chút tàn nhẫn “Đương nhiên, nếu, lời hắn nói có dối trá , ta tất nhiên sẽ cho một số kẻ trả đại giới !”

Trưởng Tôn hoàng hậu im lặng, lại cố chấp đứng ở tại chỗ, không chịu động.

Thừa Kiền nhìn nhìn sắc mặt Thái Tông đế lúc này âm trầm đến cực điểm, lại quay đầu nhìn nhìn sắc mặt Trưởng Tôn hoàng hậu cố chấp trắng bệch.

Nhẹ giọng mở miệng,“Mẫu hậu, ngài trở về đi, Trường Nhạc cùng  Cao Dương còn cần mẫu hậu chiếu cố, con không có việc gì.” Thừa Kiền dừng ở vẻ mặt sầu lo của Trưởng Tôn hoàng hậu, điềm tĩnh cười, lại ngửa đầu nhìn về phía Thái Tông đế, tươi cười điềm tĩnh ấm áp, đôi mắt sạch sẽ thanh tú  tràn đầy tin cậy,“Phụ hoàng sẽ không cho con có việc đâu!”

Thái Tông đế tâm chấn động, dừng ở mãn nhãn tin cậy của Thừa Kiền, tâm chua sót đau đớn liền tựa hồ được một chút giảm bớt, nhịn không được chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt mặt Thừa Kiền, thanh âm có chút khàn khàn,“Đó là đương nhiên…” Dừng ở Thừa Kiền, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt lại sâu u ôn nhu : “Kiền Nhi cùng phụ hoàng ở cùng , cùng sáng lập Đại Đường thịnh thế của chúng ta.”

Trưởng Tôn hoàng hậu lẳng lặng dừng ở ánh trăng bao phủ , đứng kia, ngồi kia, nhìn lẫn nhau, như một thế giới chỉ hai người…

Rõ ràng là phụ tử…

Dắt Trường Nhạc lăng lăng nhìn Thái Tông đế cùng Thừa Kiền, Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng tối nghĩa không thôi, yên lặng xoay người.

Khi Trưởng Tôn hoàng hậu đi rồi, Thừa Kiền nhìn túi hương trên đùi , nghĩ nghĩ, vươn tay muốn trạc trạc , nhưng bị cầm.

“Kiền Nhi!” ngữ khí Thái Tông đế rất là nghiêm khắc.

Thừa Kiền trong nháy mắt vô tội “Con chỉ là muốn trạc một cái thôi …”

“Không chuẩn!”

“Nhưng là, phụ hoàng, cái này làm sao bây giờ?” Thừa Kiền thở dài, hắn mệt , hảo muốn ngủ.

Thái Tông đế sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói,“Kiền Nhi nghe lời, chờ Trầm Quân Nguyên đến đây thì tốt rồi.”

“Ân?” Thừa Kiền không khỏi tò mò, người nọ rốt cuộc là ai vậy?

Thái Tông đế khẽ vuốt hai má Thừa Kiền, ngồi xuống , nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Thừa Kiền.

Trầm Quân Nguyên cùng Từ Trụ tới nơi chỉ thấy ánh trăng nhiễm vết máu ,  quân vương vẻ mặt ôn nhu đau tích hôn thiếu niên thanh tú lịch sự tao nhã.

Hai người cước bộ cũng không từ hơi hơi chậm một chút. Lại đều ăn ý lựa chọn làm như không thấy.

Trầm Quân Nguyên nhặt lên túi hương , mũi cẩn thận ngửi , mới nhíu mày buông, thấp giọng nói,“Thật là mạn đà la, hơn nữa còn có tiểu mục hoa ngoài Lân Đức điện , sẽ là một loại sẽ độc dược khiến người ngủ say . Hơn nữa, chỉ có người hạ độc mới có giải dược.”

Từ Trụ biến sắc, Thừa Kiền nhíu mày, Thái Tông đế lạnh lùng mở miệng “Có biện pháp không ?”

Trầm Quân Nguyên khẽ gật đầu, nhìn về phía Thừa Kiền nghi hoặc, đôi mắt ôn hòa,“Điện hạ, thảo dân đưa túi hương cho ngài , ngài còn mang theo không ?”

Thừa Kiền gật đầu, lấy ra túi hương trong tay áo : ”Hương này rất được. Ta thích.”

Trầm Quân Nguyên thần tình xưa nay lạnh lùng, lúc này lại mỉm cười “Điện hạ, thảo dân cho ngài túi hương có chứa mầm hoa chứa sắc tố an thần , loại mầm hoa này trừ bỏ có thể an thần, nó là hoa khắc tinh của mạn đà la. Cho nên, điện hạ, ngài hiện tại hẳn là không có việc gì.”

Thừa Kiền thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Thái Tông đế vẫn như cũ , mặt không chút thay đổi làm cho nhóm Thái y vừa mới tới vội vàng thay phiên cấp Thừa Kiền chẩn trì.

Thật vất vả, Thái y nhóm đều nói không thành vấn đề. Thái Tông đế mới phất tay, ý bảo hồi Khởi Huy điện.

Khi Ngân cùng Kim muốn tiến lên xe lăn, Thái Tông đế một phen ôm lấy Thừa Kiền, bước đi hướng Khởi Huy điện. Thừa Kiền ôm cổ Thái Tông đế, vội vàng quay đầu đối Ngân nói “Đi Lập Chính điện , nói mẫu hậu rằng ta không sao.”

Bước đi tiến Khởi Huy điện, khi Hồng Ngọc cùng Châu nhi tới nghênh đón, thấy bào sam Thái Tông đế có vết máu , sắc mặt đều trắng bệch, lại thấy Thái Tông đế ôm Thừa Kiền , sắc mặt âm trầm lập tức đi hướng phòng ngủ hậu điện, vội vàng theo đi, Châu nhi có chút sợ hãi, Hồng Ngọc nhếch môi , khi Thái Tông đế đem Thừa Kiền phóng tới tháp thượng, từng bước tiến lên, quỳ rạp trên đất, cung kính mở miệng nói,“Thỉnh Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo!”

Thái Tông đế sắc mặt trầm xuống, quay đầu đang muốn phát tác, Thừa Kiền vội vàng kéo tay áo Thái Tông đế, khi Thái Tông đế quay đầu lại thì nhếch miệng cười “Phụ hoàng, ngài đi tắm đi.” Lại ra vẻ ghét bào sam Thái Tông đế có vết máu , nói “Phụ hoàng, ta không thích máu .”

Thái Tông đế liếc mắt bào sam trên người mình , trầm mặc một chút, mới khẽ gật đầu,“Hảo…”

Đứng dậy đi ra phòng ngủ, lại quay đầu thật sâu nhìn Thừa Kiền một cái, Thừa Kiền mặt mày cong cong ngồi ở tháp thượng, đón nhận ánh mắt Thái Tông đế, tươi cười càng sâu.

Thái Tông đế thế này mới xoay người đi ra phòng ngủ, đi hướng phòng tắm, trên đường đối Hồng Ngọc theo kịp thấp giọng nói,“Hảo hảo hầu hạ điện hạ.”

Hồng Ngọc xoay người cung kính xác nhận, xoay người trở lại phòng ngủ.

Hồng Ngọc vừa bước vào phòng ngủ không khỏi sửng sốt, thấy Thừa Kiền đã  tựa vào cây cột bên giường vù vù ngủ .

**********

Trong bồn tắm, Thái Tông đế rất nhanh súc một lần, liền xoay người phủ thêm bào sam , bước đi vào , Lí Phúc vội vàng thấp giọng nói,“Hoàng Thượng, Từ Trụ vừa mới báo lại, Đột Lợi Khả Hãn bên kia đã an bài tốt lắm, thích khách đều đã trông coi thêm nghiêm…”

“Lý Tĩnh đâu?”

“Lý Tĩnh tướng quân vừa mới báo lại, trong thành đều đã an bài hảo.”

“Trưởng Tôn Vô Kỵ đâu?”

“Trưởng Tôn đại nhân hồi báo, hắn ngày mai sẽ mang Ngô vương điện hạ đi Lăng Tiêu sơn trang…”

“Nói cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, kế hoạch có biến, buổi trưa ngày mai tức khắc động thủ!” Đi mau đến phòng ngủ, Thái Tông đế hạ giọng lạnh lẽo nói,“Trẫm không nghĩ lại nhìn thấy Lỗ vương!”

Lí Phúc cung kính xác nhận.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy Thừa Kiền tựa vào cột giường, sắc mặt hoảng hốt, tiến lên vài bước, đến trước mặt thừa kiền , thấy Thừa Kiền vù vù ngủ , một bộ điềm đạm thỏa mãn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhíu mày, có chút bất an, mềm nhẹ ôm Thừa Kiền nằm xuống, Thừa Kiền nhíu nhíu mày, cọ cọ, ngửi được hương vị quen thuộc, mày mới giãn ra, khóe miệng vi loan, hai tay thuận thế ôm, thỏa mãn lại cọ cọ, mới lại vù vù tiếp tục ngủ.

Thái Tông đế nhìn hành động Thừa Kiền, trong lòng không khỏi chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, gợi lên khóe miệng cười, cúi đầu hôn hôn cái trán Thừa Kiền.

Thực mệt chết đi, nhưng vẫn như cũ không muốn ngủ.

Thái Tông đế cứ như vậy si nhiên nhìn Thừa Kiền thụy nhan ( dung mạo khi ngủ)  điềm tĩnh thỏa mãn.

*********

Trầm Quân Nguyên đứng ở Văn Hoa điện, đứng phía sau không xa là Từ Trụ.

Phong Hiệp gương mặt nhất phái đoan chính nghiêm nghị, hai tay đem một kiện bào y dâng lên , thản nhiên nói,“Nương nương cảm tạ Trầm tiên sinh đối Trung Sơn vương điện hạ cứu trợ chi ân, đây là tâm ý nho nhỏ, mong rằng Trầm tiên sinh nhận lấy.”

Tay Trầm Quân Nguyên không khỏi có chút run run xoa bào y, trường bào tố sắc lam nhạt, tay áo đạm màu trắng …

Đó là màu sắc  hắn thích nhất, là màu hoa thích nhất .

“Thỉnh chuyển cáo hoàng hậu nương nương, thảo dân tạ quá nương nương ân điển.” Trầm Quân Nguyên chắp tay cung kính nói.

Phong Hiệp nhẹ nhàng gật đầu, lại hướng Từ Trụ gật đầu, liền buông bào sam, xoay người rời đi.

Từ Trụ mắt nhìn tay Trầm Quân Nguyên nắm chặt bào sam, yên lặng đem tầm mắt dời đi .

***********

Lúc này, đêm đã khuya mà người chưa ngủ vẫn còn nhiều .

Hầu Quân Tập ngồi ở thư phòng nhà mình, cúi đầu trầm tư, ngồi đối diện, là Hạ Lan Sở Thạch.

“Nhạc phụ, ngài nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha? Đột Lợi Khả Hãn vốn đi được hảo hảo, cũng không biết chạy đi đâu ra cái tiểu thái giám liều lĩnh, liền đem hắn đụng phải, hoàn hảo, không có xảy ra đại sự gì, nhưng là, nhưng là, Hoàng Thượng vẫn quở trách ta một chút…” Hạ Lan Sở Thạch có chút ủy khuất “Việc này căn bản là không liên quan đến a”

Hầu Quân Tập trầm ngâm một chút, lại ngẩng đầu hỏi “Trừ bỏ nơi Đột Lợi Khả Hãn, địa phương khác trong cung còn có chuyện sao?”

Hạ Lan Sở Thạch suy nghĩ một hồi, giống như nghe được Trường Nhạc công chúa bị té ? Bất quá cái này cũng không tính là gì đi , liền mờ mịt lắc đầu “Không có!”

Hầu Quân Tập gật gật đầu, đứng dậy, đi qua đi lại một vòng, mới trạm định, mở miệng nói,“Nhĩ hảo hảo hộ Khả Hãn ! Chuyện khác  không cần xen vào!”

Hạ Lan sở thạch nhíu mày,“Nhạc phụ, nhưng nếu có chuyện quan trọng phát sinh ?”

Hầu Quân Tập chậm rãi lắc đầu “Ta cũng không rõ ràng, bất quá là cảm giác của ta, tóm lại, cẩn thận vẫn hơn !”

******

Lý Tĩnh cùng Trình Hiểu Chương ngồi ở đại điện Hiển Đức điện, nhìn ánh trăng, một bên uống rượu.

Trình Hiểu Chương cô lỗ cô lỗ tu hảo đại một ngụm, mới phun ra một hơi “Thích! Đây mới là uống rượu !”

Lý Tĩnh cười hắc hắc,“Ta nói đúng vậy đi!”

Trình Hiểu Chương chụp bả vai Lý Tĩnh, ha ha cười “Lý Tĩnh ngươi quả nhiên không có lừa ta!” Lại trừng mắt nói “Bất quá, ngươi vì cái gì không cho ta chém Đột Quyết cẩu tử kia vài cái! Hừ, dám đến Trường An chúng ta nháo sự! Còn có cái sứ giả Lỗ vương cái gì kia! Nương! Dám cấu kết Đột Quyết!”

Lý Tĩnh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Trình Hiểu Chương “Yên tâm! Yên tâm! Sẽ có ngươi khảm…”

Trình Hiểu Chương nhãn tình sáng lên,“Ngươi lời này có ý tứ gì? Chẳng lẽ bệ hạ tính…”

Lý Tĩnh chính là ngẩng đầu nhìn trăng , từ từ nói,“Kiên nhẫn chút đi!”