Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 3 - Chương 22




Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar​

“sẽ không phát bệnh? Làm sao con biết sẽ không phát bệnh? Lần trước con xúc động chạy đi, không phải đau cả ngày, cả đi cũng không đi được sao?” Tịch Mân Sầm kéo cánh tay Mạn Duẫn, ngón tay gắt gao nắm lấy đầu vai nàng, không khỏi phân trần.

hắn không thích những gì nằm ngoài tầm tay của mình, đặc biệt là bệnh tình của Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn không còn lời nào để nói, phẫn nộ nhìn phụ vương, hưng phấn mới rồi liền bị dập tắt.

“Nhưng mà… Duẫn nhi thật sự rất muốn đi xem nha.” Mạn Duẫn nói rất nhỏ, đầu nhỏ chậm rãi cúi xuống.

Phụ vương lo lắng, cũng không phải không có lý. Bệnh của nàng, chỉ cần chạm vào thứ lạnh như băng, sẽ tái phát. Bên dưới là hồ nước lạnh lẽo, thật sự có thể khiến nàng tái phát bệnh cũ.

“Ngoan ngoãn đứng yên ở đây cho ta.” Tịch Mân Sầm ôn nhu vuốt tóc nàng, ngữ khí không còn băng hàn như trước, mang theo một chút ôn nhu.

hắn không cũng muốn nổi giận với Mạn Duẫn, nhưng việc chạm đến bệnh tình kia, hắn tuyệt đối không khoan nhượng.

“Duẫn nhi đã biết.” không cố tình gây sự, Mạn Duẫn trao cho Tịch Mân Sầm ánh mắt an tâm.

Nàng ở trên này chờ cũng tốt, có gì cũng có thể giúp đỡ người bên dưới.

Thị vệ đều có thể bơi, theo bước Tịch Mân Sầm dần dần tiến vào giếng nước. trên bờ chỉ còn lại khoảng 5 người.

Mạn Duẫn dựa vào đại thụ ngồi chờ, ước chừng bọn họ cũng không thể lên sớm được, còn không bằng nàng ngủ bù, hảo hảo ngủ một giấc.

5 thị vệ kia mỗi người quay một hướng, lẳng lặng quan sát xung quanh.Tay nắm lấy bội kiếm bên hông, khoác lên người bộ áo thị vệ lục sắc, tinh thần của bọn họ cũng không kém phần uy vũ.

Nhìn bộ dạng này của họ, Mạn Duẫn không khỏi nhớ tới những ngày tháng ở Sầm vương phủ. Khi đó, bọn học cũng đứng như vậy, phân bố ở từng góc trong vương phủ, thời thời khắc khắc bảo hộ an toàn cho vương phủ.

Tính toán số ngày, bọn họ đã đi gần một tháng rồi. Cũng không biết Hoàng bá bá ở trong cung như thế nào, có phải đang bị đống tấu chương lớn làm phiền đến nhăn mày hay không.

Suy nghĩ dần dần bay xa, Mạn Duẫn nhắm mắt lại, từ từ tiến vào giấc ngủ.

Mặt trời trên cao, đi từ bên đông rồi sang bên tây, ánh sáng chậm rãi tắt ngúm.

Cho dù ngủ, Mạn Duẫn vẫn luôn duy trì cảnh giác. Ngoại trừ ở bên cạnh phụ vương là nàng có thể an ổn ngủ, còn lại đều là giấc ngủ nông. Cảm giác bị ai đó đụng tới, Mạn Duẫn mở hai mắt.

Đập vào mắt là đôi mắt rét lạnh như trời đông, tóc Tịch Mân Sầm ẩm ướt dính sát vào mang tai, đuôi tóc còn dính bọt nước. Vạt áo của hắn đã hoàn toàn ướt đẫm, dính vào người, làm nổi lên dáng người cường tráng.

Những người đi vào trong giếng nước đều giống nhau, tất cả đều ướt sũng. Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, rất nhiều thị vệ trong tay đều nắm lấy ít nhất 2 người, tất cả đều là những người mà bọn họ vừa theo dõi lúc nãy.

“Sao vậy? Có việc gì mà biểu tình trầm trọng thế kia?” Mạn Duẫn đứng lên, đến trước mặt bọn họ.

Tô Hữu Kỳ bị Chu Phi nắm lấy bả vai, không thể động đậy, hắn kêu la đau đớn. Tuổi của hắn cũng đã cao, búi tóc bạc trắng, xương cốt chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể phát ra tiếng kêu. Gần đây còn đánh mất con mình, thoạt nhìn tang thương hơn nhiều.

“Tiểu quận chúa, phía dưới giấu muối tư nhân, ít nhất hơn một ngàn bao, nhưng lại không tìm được chỗ làm ra muối, phía dưới kia chắc là kho chứa hàng chính.” Chu Phi bẩm báo.

Chỉ tìm được kho hàng chính? Vậy là bọn họ vẫn còn phải tiếp tục tra án!

Tin tức này, quả thật làm người ta không thoải mái.

Tịch Mân Sầm lạnh đến cực điểm, nhìn về phía Tô Hữu Kỳ, lạnh giọng hỏi: “Chỗ các ngươi làm muối tư nhân là ở chỗ nào, địa phương nào?”

Đàm, 伩, Tam – 3 thành làm muối tư nhân đều theo Tê Thành vận chuyển ra ngoài. Cho nên, muốn ngăn chặn việc kinh doanh muối tư này, phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể lưu lại tai họa.

Tô Hữu Kỳ mặc dù sợ hãi, nhưng cũng là người đã trải qua nhiều gió mưa. Hai chân run rẩy, mồi hôi không ngừng rớt xuống, nhưng vẫn câm miệng không nói.

“Ngươi hại chết con ta, còn cho rằng lão phu sẽ nói cho các ngươi biết sao?” Tô Hữu Kỳ hữu khí vô lực nói. Nếu không phải Chu Phi đang giữ hắn, không chừng hắn đã ngẫ xấp xuống.

Đám sai vặt xung quanh đã sợ tới mức không ngừng cầu xin tha thứ, thần sắc kích động đánh giá sự việc bên này.

Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi không nói, không có nghĩa là người khác không nói.” hắn nhìn về phía đám sai vặt: “Các ngươi, ai nguyện ý nói ra, bổn vương có thể tha cho một con nđường sống.”

Đám sai vặt từ khi bị bắt cũng không nghĩ tới sẽ giữ được mạng. Bây giờ nghe Tịch Mân Sầm nói như vậy, một đám đều tranh nhau: “Có thật không? Ta nguyện ý nói, ta nguyện ý.”

Mạn Duẫn nhìn thấy một màn này cũng không cảm thấy kỳ quái. Sinh tử trước mắt, thật là dụ hoặc rất lớn. Con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi là con người.

“Bổn vương nếu đã nói, nhất định là thật. Các ngươi, ai nói?” Tịch Mân Sầm hướng gã sai vặt bên kia đi qua.

Bỗng nhiên, trước khi những người khác kịp nói, một người hét rống lên: “Chính là giếng nước đặt kho hàng chính. Ở phía bên phải có một cơ quan, đi vào trong chính là chỗ làm ra muối.”

Mạn Duẫn lia mắt, chỉ thấy một nam nử thô kệch hơn ba mươi tuổi.

“Các ngươi làm sao làm ra muối?” Tịch Mân Sầm hỏi ra nghi hoặc của Mạn Duẫn.

Đại hán đó hoang mang, rối loạn nói: “Ngọn núi này thông với biển, có rất nhiều khe hở cho nước biển chảy vào.

“Bọn họ đả thông một khe hở, dẫn nước biển tới đây, rồi tạo ra một cái giếng để che mắt, ở trong đó làm muối tư.”

thì ra là thế? Tính toán của đám gian thương này cũng quá khôn ngoan.

Sắc mặt Tô Hữu Kỳ thay đổi liên tục, rống lên một tiếng: “Lâm Dư, ngươi dám bán đứng ta? đã quên thê nhi của ngươi sao!”

Tên đại hán kia toàn bộ khai hết, vì tiếng hô của hắn mà thoáng rung rung, nói: “Lão gia, ngài đừng dùng việc này uy hiếp ta. Bản thân ngài còn khó bảo toàn, làm sao còn có thể làm khó thê nhi ta.”

không nghĩ tới vị đại hán này có thể nói thẳng ra như vậy, Mạn Duẫn ghé mắt nhìn.

Tô Hữu Kỳ tỉnh ngộ, so với vừa rồi càng thêm sợ hãi, tức giận đến mức nói không nên lời: “Ngươi, các ngươi…”

Tịch Mân Sầm cũng không nhìn hắn, hạ lệnh cho hơn mười thị vệ lại xuống dưới giếng kiếm mật đạo.

“Các ngươi đi xuống nhìn một cái.” Tịch Mân Sầm tuy rằng toàn thân ẩm ướt, nhưng khí chất của hắn, cũng không có chút nào suy giảm. Tùy ý nói một câu, đều khiến mọi người nghe theo răm rắp.

Mạn Duẫn nắm lấy tay áo của phụ vương, dùng sức sờ, bọt nước theo tay áo chảy xuống.

“Phụ vương, đám người Tô Hữu Kỳ nên xử lý thế nào?”

Tịch Mân Sầm nhìn tòa nhà hoang phế kia, nói: “Vừa vặn có tác dụng. Đem những người này trói lại, ném vào trong đó. Đêm nay, lưu lại một nửa thị vệ trông coi nơi này, nửa còn lại theo bổn vương về Tê Thành.”

Tô Hữu Kỳ một đời oai phong, không nghĩ tới lại có kết cục như vậy, có chút không cam lòng, la hét nói: “Con rể ta là tri phủ Tê Thành, các ngươi làm như vậy, để hắn biết được, nhất định sẽ không bỏ qua.”

Chu Dương giơ chân đạp lão già này một cước: “Lão già, già rồi nên lẩm cẩm sao. Con rể lão bao lớn, còn Vương gia của chúng ta bao lớn? Chờ lão xuống đó, không chừng con rể lão cũng sẽ cùng xuống làm bạn.”

Tìm ra chỗ cất giấu và làm ra muối tư nhân rồi, người tiếp theo bọn họ muốn trừng trị là Ngô Lệnh Bằng… Quan – thương (thương nhân) cấu kết, tội này rất lớn.

“không biết Tô lão gia cùng Ngô tri phủ là ngươi năm ta năm, hay là ngươi bảy ta ba a?” Tề Hồng tươi cười, trêu ghẹo nói. Hàm nghĩa trong đó, chính là chỉ thẳng việc hai người bọn họ cấu kết với nhau.

Tô Hữu Kỳ vốn dĩ bước đi không lưu loát, nay lại tức giận đến phát run.

“Chu Dương, Tề Hồng, hai người các ngươi đêm nay đột nhập vào Tô phủ ở Tê Thành, tìm kiếm chứng cớ Tô Hữu Kỳ cùng Ngô Lệnh Bằng âm thầm cấu kết.” Tịch Mân Sầm phân công nhiệm vụ cho từng người.

Có thể mau chóng giải quyết việc này, lòng bọn họ cũng kiên định hơn nhiều.

“Vâng, Vương gia.” Chu Dương cùng Tề Hồng đồng thanh.

Tô Hữu Kỳ thấy hy vọng tan biến, mắt lão dại ra, đến khi bị người kéo vào tòa nhà cũng không có cảm giác.

Mạn Duẫn rất ngạc nhiên về giếng nước, cũng không biết cảnh tượng bên dưới ra sao. Nhưng Tịch Mân Sầm không chủ động nói tới, nàng cũng chỉ có thể áp chế nghi hoặc trong lòng.

Bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói từ tính, Tịch Mân Sầm dường như nhìn thấu lòng nàng, nói: “không có gì đặc biệt, chỉ là một cái phòng tối chứa muối. Trừ bỏ mật đạo có một chút nước, những chỗ khác cũng giống như trên đất. Lúc chúng ta vào, Tô Hữu Kỳ đang chỉ huy đám sai vặt khuân vác muối tư.”

Hai ngày nay nước trong giếng lên cao, mới có thể che dấu hơn nửa mật đạo. nếu là thời gian khác, cả mật đạo kia đều khô ráo.

Bọn họ tiếp tục chờ đợi một lát, những thị vệ xuống nước lúc nãy lại lần nữa nhảy ra khỏi giếng. Mỗi người bọn họ đều mang theo một gã sai vặt… Đám người vừa rồi, là những người đi theo Tô Hữu Kỳ đến đây. Mà những người này, Mạn Duẫn chưa từng gặp qua.

“Vương gia, quả nhiên tìm được chỗ đó dưới mặt nước. Còn bắt được mấy người đang làm việc trong đó.” một gã thị vệ trong đó bước ba bước thánh hai, đến chỗ Tịch Mạn Sầm bẩm báo.

“Vương….. Vương gia?” Đám người kia chưa thấy qua đại quan, sợ tới mức trợn mắt há mồm.

Lần này lúc đám thị vệ xong tới, bọn họ đều không có chuẩn bị, tất cả đều bị bắt.

Từ lúc làm việc này, đã sớm biết sẽ có ngày bị quan phủ bắt. Có điều họ cũng không ngờ, người tới bắt lại là một vị Vương gia.

Đường đường là Vương gia, sao lại tới Tê Thành?

Tịch Mân Sầm thản nhiên lên tiếng, nói: “Cũng đem đám người này mang vào trong nhà, trông coi thật kỹ.

Đợi ngày mai áp giải đến phủ nha, cùng Ngô Lệnh Bằng đối chất.”

Đám tiểu nhị bị thị vệ dùng dây thừng trói lại, bên ngoài quần áo của họ còn dính lại một ít bộ màu trắng. Tất cả đều là lúc xử lý muối tư, không cẩn thận để dính vào quần áo.

một phòng này có ít nhất năm mươi người. Bọn thị vệ không dám khinh suất, một ít canh giữ l bên trong, một ít tuần tra qua lại ở bên ngoài.

Đám mây phía chân trời bị nhuộm thành màu da cam, trời cũng đã không còn sớm. Cuối cùng, Tịch Mân Sầm dặn dò vài câu, mang theo mấy người Mạn Duẫn trở về Tê Thành.

Bởi vì quần áo của mọi người đều ẩm ướt, mỗi bước đi cũng khiến nhiều tro bụi bám vào quần áo. Lúc trở lại Tê Thành, cũng không biết có bao nhiêu chật vật.

Chuyện thứ nhất khi vào thành, chính là đến thẳng chỗ tiệm may, nhanh chóng thay ra một thân quần áo bẩn này.