Edit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Hành lang dài ngoài phòng.
“Ta cá 100 lượng, tiểu quận chúa không xuống giường được.” Tề Hồng đáng khinh liếc mắt nhìn cánh cửa, ánh mắt ái muội
Chớp mắt 100 lượng được đưa ra.
Cửu Vương gia là một nam nhân cường thế, như vậy ở trên giường chắc chắn cũng rất lợi hại. Thân thể tiểu quận chú lại mảnh mai yếu đuối, làm sao chống lại được sự ép buộc của Cửu Vương gia chứ?
Nếu không phải bị đại ca giữ lại, Chu Dương đã sớm ghé tai vào cửa mà nghe lén. hắn nhớ tới trước kia có vài lần, tiểu quận chúa trải qua chuyện đó, ở trên giường nằm một ngày, không xuống giường được
Chu Dương từ trong túi áo móc ra ngân phiếu 300 lượng, nói: “Ta cũng cá quận chúa không xuống giường được.”
Kẻ tham tiền như Chu Dương hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Huống hồ, tám năm trước tiểu quận chúa mượn tiền cưới vợ của hắn, đến nay còn chưa trả. Nếu không cố gắng kiếm tiền, sau này làm sao lấy vợ, không thể để vợ con uống gió Tây Bắc được.
Chu Phi đau đầu nhìn hai người, loại chuyện này cũng có thể lấy ra cá cược sao? Nếu bị một trong hai người trong phòng biết, tánh mạng của bọn họ cũng khó giữ. Nhưng mà nhìn hai người bộ dạng đắc ý kia, Chu Phi dù thế nào cũng phải giúp Vương gia kiếm lại.
Ngón tay chạm tới đai lưng, lấy ra một chồng ngân phiếu: “một ngàn lượng, ta cá tiểu quận chúa không có việc gì, buổi tối có thể tiếp tục đi thăm dò phố muối.”
“Đại ca, ta không nghĩ người giấu nhiều bạc như vậy!” Chu Dương nhìn thấy xấp ngân phiếu kia, vui tươi hớn hở, giống như thể số tiền đó ngay lập tức thuộc về hắn vậy.
Chu Phi thầm tính toán, nói không chừng Chu Dương còn có nhiều hơn. Chẳng qua hắn là người thành thật, cũng không khoe ra, rốt cuộc Chu Dương cũng không biết hắn có bao nhiêu tiền riêng.
“Đánh cuộc như vậy rồi, ai cũng không được đổi ý.” Tề Hồng vươn tay lấy ngân phiếu từ trong tay huynh đệ Chu gia, “Chờ Vương gia đi ra, chúng ta liền biết kết quả, chỗ ngân phiếu này, ta tạm thời giữ.”
Đếm rõ chỗ ngân phiếu, Tề Hồng nắm trong tay, đi đến bên cạnh hành lang, dựa vào cột nghỉ ngơi.
Cùng Chu Dương đánh một trận, cả người hắn đều mất hết khí lực.
Ba người, có ngồi, có đứng, đứng canh giữ bên ngoài.
Đến lúc mặt trời lặn, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra.
Mạn Duẫn thay một thân váy màu trắng hoa sen, hai má ửng đỏ, lộ ra vài phần quyến rũ. Đôi mắt trong veo như nước, đặc biệt mê người.
Ba người nam nhân hàng thật giá thật, nhìn thấy cảnh này đều nhịn không được nuốt nước miếng. Bộ dạng này của tiểu quận chúa thêm vài phần mị hoặc so với bình thường, khiến người xem tâm huyết dâng trào.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Tề Hồng không giữ được miệng, trong lòng nghĩ gì liền nói cái đó.
“Ngươi dám!” Tịch Mân Sầm bước ra sau, vẫn một thân trường bào màu đen, hoa lệ lại thần bí, kết hợp với hơi thở lạnh như băng của hắn, càng tăng thêm sức mạnh.
“không dám…” Tề Hồng cúi đầu, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nữ nhân của Cửu Vương gia, ai dám đụng tới? Cho dù là tiểu quận chúa, cũng không phải là người dễ chọc vào. Đừng nhìn bộ dáng nhu nhược của tiểu quận chúa mà lầm, trong xương tủy cũng là người tâm ngoan thủ lạt.
không chọc đến nàng, mọi việc đều dễ thương lượng. một khi đụng tới nàng rồi, có nghĩa là chết không thương lượng.
“Đói bụng sao?” không để ý tới người khác, Tịch Mạn Sầm hỏi Mạn Duẫn.
“Đói” Có thể không đói sao? Vừa mới vận động kịch liệt, thể lực đều tiêu hao hết cả rồi.
Tịch Mạn Sầm nhíu mày, có chút suy nghĩ: “Hóa ra còn chưa uy nàng ăn no.”
Mạn Duẫn hai má hồng hồng, những lời phụ vương nói thật dễ khiến người ta mơ màng. Ngay cả đám người Chu Phi cũng xấu hổ quay mặt đi.
Nhìn thấy Mạn Duẫn thẹn thùng, Tịch Mân Sầm mới có chút tươi cười. Chính là càng thấy bộ dạng nàng như vậy, càng khiến hắn không nhịn được mà trêu chọc nàng.
Bàn tay to đỡ lấy thắt lưng Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cất bước đi về phía trước. “đi nào, dùng bữa trước, buổi tối còn có việ phải làm. Nếu Duẫn nhi thấy mệt, không đi cũng được.”
Biết phụ vương là người nói một không nói hai, Mạn Duẫn vội vàng lắc đầu nói: “không sao hết.”
“không sao hết sao? Vậy lát nữa về, lại tiếp tục.” Khóe miệng Tịch Mạn Sầm hiện lên chút nét cười thản nhiên.
“Phụ vương! Người còn như vậy, từ nay về sau ta ngủ một mình.” Mạn Duẫn cũng không muốn lãng phí thời gian chơi bời hưởng lạc.
Phụ vương võ công cao cường, mà căn cốt của nàng lại yếu. Nếu không phải mấy năm nay được điều dưỡng, thì chỉ cần bị thương hàn cũng có thể khiến nàng nằm trên giường vài ngày.
Thấy Mạn Duẫn thẹn quá hóa giận, Tịch Mân Sầm thu hồi tâm tình trêu đùa.
“Phụ vương không đùa.” Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ đầu vai Mạn Duẫn
Đám người Chu Dương đi theo phía sau. Chu Dương khóc không ra nước mắt nhìn Chu Phi đem ngân phiếu cất đi.
Tâm tình của Tề Hồng so với Chu Dương tốt hơn nhiều, dù hắn cũng thua, những cũng không phải tới một ngàn lượng bạc, thật sự không cần chuyện bé xé ra to.
“Ngươi thiếu tiền đến vậy sao?” Tề Hồng hỏi Chu Dương.
Chu Dương tuy rằng là thị vệ, nhưng có thể ở lại bên cạnh Cửu Vương gia, thân phận như vậy đã cao hơn người ta một bậc rồi. Cho dù tiền tiêu vặt hàng tháng không nhiều, nhưng các khoảng khác cũng không ít. Nếu thưởng thêm nữa, cũng đủ mua vài tòa nhà lớn ở kinh thành.
“thật thiếu.” Chu Dương cắn răng.
Chu Phi chụp lấy vai Tề Hồng: “Đừng để ý đến hắn, cho dù là 1 lượng bạc, hắn cũng đau lòng, đừng nói đến 1000 lượng.”
Đó là đệ đệ hắn, đương nhiên hắn hiểu rõ, chính là người rất tham tiền.
Thấy thân ảnh Cửu Vương gia biết mất khỏi tầm mắt, Chu Phi vội vã chạy theo.
Bởi vì vụ kiện của Ngô Y Y, Ngô Lệnh Bằng cũng thành thật hơn nhiều. Nguyên một ngày cũng không tìm họ gây phiền toái, việc được phân phó xuống, cũng hoàn thành tốt.
Lúc dùng bữa, Ngô Lệnh Bằng hỏi: “Cửu Vương gia, mọi việc cũng đã xong, ngài tính khi nào về kinh?”
Bọn họ mới tới hai ngày, Ngô Lệnh Bằng đã bị suy sụp không ít, khó trách hắn muốn đuổi người.
“Ngô đại nhân rất muốn chúng ta rời đi sao? Hôn sự của thiên kim, bản quận chúa còn chưa tham gia, sao có thể rời đi nhanh như vậy? Ta nghe nói phong cảnh ở đây không tệ, còn muốn ở lại dạo chơi mấy ngày.” Mạn Duẫn gắp đồ ăn, bỏ vào miệng.
Mọi việc còn chưa thỏa đáng, làm sao bọn họ có thể rời đi.
“Đúng vậy.” Ngô Lệnh Bằng đen mặt.
Sau đó cũng không ai nói nữa, im lặng dùng bữa tối. Tịch Mân Sầm lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cáo biệt Ngô Lệnh Bằng trở về phòng.
Cửa phòng trước mắt, đèn đuốc long lanh.
Tiếng bang bang ở ngoài cửa, Mạn Duẫn buồn bực quay đầu xem, không biết ai gõ cửa ở ngoài. Mở cửa phòng ra xem, Mạo Ngao ngã trên mặt đất.
“Chắc là đói bụng.” Tịch Mân Sầm không biết khi nào thì đã đi về hướng bên này.
Tối hôm qua họ để nó trong viện kia, không có mang đi. Hôm nay lại quá bận, nhất thời quên mất nó rồi.
“Chu Dương, đêm nay người đừng đi. Ở lại phủ tùy cơ ứng biến, thuận tiện chăm sóc Mạo Ngao." Đêm nay đi phố muối, không nhất thiết phải điều động toàn bộ nhân mã. Vạn nhất có người đến đây, không thấy bọn họ sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên tất yếu phải lưu lại một người trông coi.
Chu Dương nhẹ nhàng đánh tay vài cái: “Tuân mệnh.”
Buổi chiều cùng Tề Hồng đánh một trận, tay hắn có chút nhức, có thể không đi theo, khiến hắn vui mừng vô cùng.
“Tiểu quận chúa, không bằng ta cũng lưu lại.” Tề Hồng thấy Chu Dương có thể ở lại, trong lòng cũng bất bình.
So với Chu Dương, hắn càng mệt hơn. Người này am hiểu phòng thủ, tiêu hao không ít khí lực của hắn. Mà hắn từ lúc bắt đầu đấu, liền bị vây trong trạng thái công kích, khí lực như bị rút hết đi.
“không được, lưu lại một người là đủ rồi.”
Nếu cả hai người họ đều ở đây, lỡ họ đánh nhau thì người trong phủ cũng không thể ngăn được
Đem Mạo Ngao giao cho Chu Dương, vài người lén lút từ cửa sổ đi ra.
Đêm tối tinh thần thường nhộn nhạo, chớp lóe chớp lóe, cho dù mỹ nhân nhìn thấy tình nhân của mình, cũng không ngừng nháy mắt phóng điện.
Tinh thần nâng cao, giống như con sông, hoành hành trong đêm tối.
Bốn người hành tẩu trong ngõ nhỏ, không chút tiếng động. Giống như ma quỷ, không nghe được cả tiếng chân.
Tiệm muối Vi Ninh là cửa hàng lớn nhất, không cần nghi ngờ, mấy người Mạn Duẫn lựa chọn ra tay tại cửa hàng này.
Tiệm muối bị tường vây lấy, đối với người học võ mà nói, đây không phải cản trở gì lớn. nhẹ nhàng nhảy lên, trong nháy mắt, tất cả đều đã vào trong.
Đêm đã khuya, rất nhiều người dân mệt mỏi cả ngày đã sớm ngủ. Vậy mà tiệm muối này lại đèn đuốc sáng trưng, vài chiếc lồng đèn dưới mái hiên lay động.
Tề Hồng đã tìm hiểu kỹ càng, cho nên hắn dẫn đường. Đây là một cửa hàng bình thường, phía trước bán hàng, phía sau là sân để hàng hóa.
Sân không lớn, chỉ có mấy gian phòng. không biết hàng hóa được đặt ở đâu, mọi người chia ra tìm.
Xèo xèo…
Nghe được động tĩnh, vài người nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Tề Hồng chỉ vào một gian phòng, mọi người tập trung lại đó.
Cửa phòng đã bị Tề Hồng làm rách một khe hở, bên trong bao tải chất như núi
nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, không tiếng động đi vào. Trong phòng chứa ít nhất mấy trăm bao tải, ngay cả trong không khí cũng có vị mặn.
Chu Phi rút kiếm ra, thật cẩn thận chém rách một bao, muối bên trong liền tràn ra ngoài.
Giống như muối hôm nay vừa mua về, muối màu đen thẫm, thực thô ráp.
Nhiều muối như vậy, khiến người ta giật mình.
Tề Hồng biết Cửu Vương gia đến đây là vì truy xét vụ buôn lậu muối này, lại không nghĩ rằng vụ án này lớn như vậy.
Đống muối này nếu bán đi, không biết lợi nhuận nhiều đến thế nào?
Mọi người chuẩn bị đi ra, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng bước chân. Vài người liếc nhau, toàn bộ xoay người giấu mình sau đống bao tải
“Hôm nay chuyển đến bao nhiêu bao muối? đã kiểm kỹ chưa? Qua 2 ngày nữa, liền đem chỗ muối đó lên kinh thành.” Người nói chuyện là một nam tử trung niên, lúc hắn đẩy cánh cửa ra, liền kinh ngạc, quay đầu hướng mấy người phía sau quát: “Sao lại thế này? Các ngươi quên khóa cửa?”
“Thuộc hạ nhớ rõ ràng đã khóa lại.” âm thanh phía sau đầy kinh ngạc, gãi gãi đầu.
Bị nam tử trung niên kia mắng, tên sai vặt đành cúi đầu nhận sai.
“Vừa kiểm kê xong, tổng cộng có 562 túi.” Gã sai vặt vội báo
Trung niên nam tử xem xét vài lần, thấy không có gì khác thường, gật đầu nói: “Nghe nói thành kế bên cũng sắp hết hàng, ngày mai các ngươi đi lấy một ít ra.”
p/s: nàng nào theo bộ này thì nhắc giùm mình "lão 獓" là con gì nhé? Hình như nó là thú cưng Mạn Duẫn nuôi.