Theo thời gian, chuyện sóng gió của ban đổng sự dần lắng xuống.
Ông Trần hói thường hay gọi điện thoại trong văn phòng, tựa hồ cũng không kiêng kị tôi, có lẽ ông ấy chỉ xem tôi là đứa ngốc mà thôi. Mỗi lần ông ấy nói điện thoại với ai, tôi đại khái cũng có thể đoán ra bảy tám phần. Bởi vì ông ấy vốn gặp người tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ mà.
Tôi dần dần phát hiện ông ấy thường xuyên gọi điện cho ban đổng sự, lúc thì hẹn uống rượu đánh bài, khi thì thương lượng gì đó. Tôi nghe cũng không hiểu nội dung cụ thể cho lắm, nhưng đoán chừng họ có chung lợi ích bí mật không thể cho người ngoài biết.
Tôi không khỏi lo lắng chuyện lần trước. Dì Lạc chính nghĩa giúp tôi giải thích chân tướng, tất nhiên đã đắc tội với ông Trần hói rồi, hơn nữa ban đổng sự cũng muốn chèn ép dì. Hai phe thù câu kết, hai thế lực gian xảo được cộng thêm có gây bất lợi cho dì không?
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi bỗng chốc tê dại, tôi nên giúp dì thế nào đây?
Lẳng lặng nghĩ đến họ có mâu thuẫn đã lâu. Bản thân đổng sự có vấn đề về chuyện phân bổ ích lợi, muốn đá dì ra cũng là chuyện sớm muộn, chẳng qua lần này phong ba thành ngòi nổ, đẩy mâu thuẫn lên tới cao trào.
Dì Lạc dốc sức cho công ty lâu như vậy, không phải không biết mối quan hệ phức tạp trong đó. Nhưng cho tới nay, dì luôn xử lý vấn đề khá tốt, ít ra thì mặt ngoài công ty vẫn giữ vững được quang vinh và dáng vẻ hài hòa.
Kế hoạch lần này của họ là lợi dụng mâu thuẫn của tôi với ông Trần hói, nhưng họ làm vậy để đổi lấy cái gì? Dì Lạc rốt cuộc có thể giải quyết ổn thỏa được không?
Tôi rất muốn tìm dì nói chuyện, nhưng một đứa nhân viên quèn nói với dì mấy thứ này thì có gọi là đi quá giới hạn không? Nếu tôi có thể nghĩ ra được chuyện này thì dì cũng đã sớm hiểu rõ, chưa chắc cần tôi làm điều dư thừa đâu!
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định chờ một lúc rồi hẵng nói, tránh lỗ mãng làm chuyện ấu trĩ buồn cười, kẻo lại làm dì nghĩ tôi chưa trưởng thành nữa.
Mấy ngày sau, một tin giựt gân kéo tới —— Ông Trần hói cư nhiên nộp đơn từ chức! Lý do là có công ty khác cam kết trả lương cao hơn cho ông.
Nhưng hạng mục do ông ấy phụ trách chỉ có duy mình ông hiểu rõ tình hình. Nếu ông ấy đi, công ty sẽ gặp tổn thất lớn!
Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, suy đoán công ty sẽ ra quyết định thế nào?
Tiểu Chu tiết lộ ban đổng sự chỉ trích dì Lạc không xử lý tốt chuyện kia dẫn đến việc ông Trần hói từ chức. Họ đổ mọi vấn đề khó khăn lên người dì, buộc dì phải nghĩ biện pháp giải quyết!
Trong lòng tôi rốt cục đã hiểu rõ. Tất cả mọi chuyện đều do bọn họ cấu kết bày ra! Họ muốn làm khó dì Lạc!
Nên làm thế nào mới có thể giúp dì đây?
Mấy ngày nay, ông Trần hói không thèm đến văn phòng làm việc. Ông ấy không đến, những người khác cũng rảnh rỗi, bắt đầu nghị luận ầm ỉ.
Có người nói ông Trần hói tự cao tự đại, muốn tìm bậc thang leo cao, hoặc là mượn cơ hội tăng lương. Cũng có người nói ông Trần hói thật sự phải đi, có nhiều đơn vị khao khát tuyển dụng ông làm việc.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, ông Trần hói chẳng qua là ngụy trang. Đây là cuộc chiến không khói lửa của ban đổng sự dựng nên. Hai bên quyết chiến, một bên âm hiểm cấu kết, một bên thế cô lực đơn. Tôi nhìn thấu rõ ràng, mũi kiếm quyết chiến sắp đâm thẳng vào dì rồi! Còn kẻ nịnh thần và bọn tiểu nhân thì đứng cười ác độc!
Nếu yêu thương là nguyện ý vì người ấy từ bỏ hết mọi thứ dù kết cục có ra sao, nhưng bất kể bạn từ bỏ thứ gì thì đối với người ấy cũng không có chút ý nghĩa nào cả.
Lần đầu tiên tôi sâu sắc cảm nhận được mình vô dụng và thất bại. Tôi chưa bao giờ để ý người khác nói tôi vô dụng gì gì đó, nhưng khi phát hiện mình không thể giúp gì được cho dì, tôi mới chính thức bắt đầu quan tâm, bắt đầu oán hận bản thân.