Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 68




Đảo mắt, một năm lại trôi qua. Tôi đã bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp, cuối cùng cũng hoàn tất một chuyện quan trọng.

Chuyện kế tiếp chính là tìm việc làm. Vài  bạn học của tôi đã tìm được việc, định ra Tết sẽ bắt đầu đi làm, đa số đều là những người có mối quan hệ. Đại học là một bước đệm cần có để tìm việc, là tấm vé vào cửa, nếu thiếu đương nhiên sẽ lập tức bị đánh rớt.

Công việc của tôi chưa được ổn định cho lắm. Sơ yếu lý lịch cũng chưa đủ đẹp.

Tôi thật sự hơi chán khi ở lại nơi này, nhưng dì Lạc cũng ở đây, đó là lý do duy nhất. Ít ra khi tôi muốn gặp dì, dì sẽ không cự tuyệt.

Tôi nói cho ba mẹ biết ý muốn ở lại, họ rất vui mừng. Họ bảo con gái nên chọn việc nhẹ nhàng, vốn cũng không định cho tôi xông pha vào đường công danh khó khăn.

Tôi chỉ biết cười khổ trong lòng.

Tôi cũng gọi báo chuyện này cho dì Lạc biết. Dì hỏi tôi có muốn gì không, nhưng tôi chẳng nói được lời nào. Bởi vì lúc ấy tôi thật sự không biết tình hình xã hội ra sao, vẫn còn rất xa lạ với khái niệm “công việc”.

Dì Lạc chủ động nói sẽ hỏi giúp tôi vài nơi, có chỗ thích hợp sẽ liên lạc ngay.

Tôi nói cảm ơn dì, đang muốn cúp điện thoại, dì đột nhiên hỏi tôi một câu:

“Thỏ Con, nếu con nguyện ý, sao không qua bên dì làm?”

“Ý là đến công ty của dì ạ?”

“Nếu con chịu thiệt nhận lời mời của dì.”

“Gì mà chịu thiệt chứ?! Con còn sợ cao quá trèo không nổi đây. Nhưng cũng đâu có đúng chuyên ngành của con.”

“Bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học làm trái chuyên ngành nhiều lắm. Bên dì mấy năm trước cũng có mấy bạn sinh viên đại học làm trái chuyên môn, nhưng bây giờ thạo việc rồi. Nếu con nguyện ý tới đây, dì có thể an bài một vị trí thoải mái nhẹ nhàng để con làm thử. Thứ nhất, con có thể từ từ thăm dò xem có hứng thú không. Thứ hai, con sẽ có nhiều thời gian thiết kế hơn, có cơ hội phát triển nữa. Không thôi con có thể tìm việc khác. “

Không ngờ dì đã thay tôi suy tính chu toàn như thế. Trong lòng tôi rất cảm động, còn do dự gì nữa đây?

“Cảm ơn dì. Nếu có thể, ngày mai con muốn qua đó làm liền.”

Dì cười khanh khách bên kia đầu điện thoại, “Được vậy thì dì mừng còn không kịp nữa mà! Tốt lắm, ngày mai con đem hồ sơ tới đi, lát nữa dì sẽ báo với bên nhân sự một tiếng.”

“Dạ, vậy mai con tới tìm dì.”

“Ừ, dì chờ con.”

Đêm đó tôi vui mừng đến độ không ngủ được. Dĩ nhiên trong cái vui cũng thấp thỏm chút bất an, chẳng hạn như có thể thích ứng công việc hay không, đồng nghiệp có gây khó xử gì không. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới mỗi ngày đều được nhìn thấy dì, tôi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, khổ nạn gì cũng có thể vượt qua.

Mọi chuyện được tiến hành thuận lợi. Nếu Lạc tổng đã giới thiệu, người khác dĩ nhiên cũng không có ý kiến. Phỏng vấn chỉ mang tính chất tượng trưng. Tôi nộp hồ sơ cho bên nhân sự, họ cũng không hỏi gì nhiều. Tôi chỉ cần chờ thông báo chính thức rồi đi làm thôi.

Tôi cùng dì Lạc đi tới phòng làm việc của dì, đáy lòng cuộn trào mãnh liệt. Kể từ lần tan rã không vui ấy, tôi chưa từng tới đây lần nào nữa. Không ngờ từ nay về sau, nói không chừng có thể ra vào mỗi ngày.

Nhưng tôi cũng chỉ có thể cố nén cảm xúc, giả vờ bình tĩnh.

Trông dì Lạc rất vui vẻ. Sau khi vào phòng làm việc của dì, đóng cửa lại, dì không kìm chế được ôm tôi một cái.

“Hoan nghênh con!” Dì khe khẽ nói bên tai tôi, sau đó buông tôi ra, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

“Dì Lạc, sau này con có cần đổi giọng gọi dì là Lạc tổng không?” Tôi ngu ngơ hỏi dì.

“Ha ha, ngoài Lý Bân ra thì không có ai biết quan hệ của dì với con cả. Con gọi dì là Lạc tổng cho dễ. Lúc không có ai thì gọi là dì Lạc cho thân thiết.”

“Dạ! Con hiểu rồi.” Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp biết bao. Dì luôn hiểu ý tôi như thế, xử lý ổn thỏa hết mọi vấn đề.