Nói chuyện điện thoại xong, chị nhìn đồng hồ, “Thì ra sắp mười hai giờ rồi, chả trách thấy đói bụng.”
“Chị cũng có ăn điểm tâm đâu.”
Chị khoát tay, “Chị chưa bao giờ ăn điểm tâm. Thỏ Con, em ở lại ăn chút gì nhé.”
“Dạ.” Trải qua chuyện vừa rồi, hình như tôi không còn khách khí với chị nữa.
Chị thông thạo gọi điện đặt trước món ăn.
Đồ ăn nhanh chóng được giao tới. Tôi bày ra bàn rồi nhìn bốn món, có ba món cay. Tôi đột nhiên nhớ đến lúc ăn cơm với dì Lạc, món nào cũng thanh đạm chứ không hề nặng nề như bà chị này tí nào. Cũng may là tôi ăn cay được.
Nhưng sau khi động đũa, đứa tự xưng ăn cay được như tôi cũng chỉ có thể chịu thua. Món này không chỉ cay, mà còn đắng nữa, hại tôi suýt chút phun ra đầu lưỡi.
Bạch Nhược Lâm lấy cho tôi ly nước lạnh, tôi lập tức chộp lấy nốc ừng ực.
“Sớm biết em không ăn cay được thì chị đã không gọi món này rồi.” Chị vừa nói vừa ăn, mặt không đổi sắc.
“Chị Bạch, chị thật lợi hại, cay vậy mà vẫn ăn tỉnh bơ!”
“Cỡ này chả là gì đâu. So với mấy món ở quê chị, cay vầy không đủ cho chị súc miệng nữa kìa.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chị nhắc tới quê hương. “Chị là người Tứ Xuyên hả?”
“Đoán tiếp đi!”
“Giang Tây?”
“Chúc mừng em đã trả lời đúng!”
“Ha ha, không ngoài ba chỗ Tứ Xuyên, Hồ Nam và Giang Tây”
“Sao không phải là Hồ Nam nhỉ?”
“Vì giọng của chị giống người Giang Tây hơn!”
“Coi như em thông minh!”
“Lừa chị thôi. Thật ra em vốn không nghe được gì từ giọng của chị hết. Chị xa quê nhiều năm rồi hả?”
“Đúng rồi, hơn mười năm.”
“Sao chị không về?”
“Có ai nữa đâu mà về. Mẹ chị mất sớm, ba chị cũng cưới người khác rồi.”
Tôi không truy hỏi nữa, thì ra thân thế của chị đáng thương như vậy.
“Chị khổ từ nhỏ rồi, chắc em không ngờ hả?”
Tôi gật đầu. Không thể phủ nhận, nhìn bề ngoài chị rất điềm đạm, người không biết nhất định cho rằng chị là con cưng nhà giàu.
Chị ủ rủ nở nụ cười, “Chị chịu khổ nhiều lắm, không chỉ có những chuyện này đâu. Sau này có cơ hội sẽ kể em nghe.”
Thật ra tôi cũng không muốn hỏi kỹ càng chuyện này đâu. Dù sao cũng là thương tâm của người khác, nhưng chị đã nói thế thì tôi cũng không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý.
Ăn cơm xong, tôi chào tạm biệt rồi rời đi. Ra ngoài cửa, tôi phát hiện tuyến xe buýt chạy ngang công ty của dì Lạc. Đã lâu rồi tôi không gặp dì, hay là hôm nay ghé thăm dì một chút nhỉ.
Tôi gọi điện thoại cho dì. Dì nói đang làm ở ngoài, không có ở công ty.
Dì hỏi tôi trong điện thoại, “Dạo này con bận gì à?”
Tôi cảm thấy lời nói của dì đầy thâm ý, ngược lại cũng không muốn giấu dì chuyện gì, lập tức kể rõ mười mươi cho dì nghe.
Dì cũng nghiêm túc nghe tôi nói hết.
“Thỏ con, con thật sự muốn làm bạn với Bạch Nhược Lâm sao?”
Tôi ngẩn người, nghĩ thầm ‘có gì không ổn sao?’
Dì thở dài, “Không phải dì có thành kiến với cô ấy. Có điều phụ nữ như thế rất thủ đoạn, thâm sâu không lường được. Con lại đơn thuần như vậy, dì có chút không yên lòng.”
“Dì Lạc, tuy con biết Bạch Nhược Lâm rất lợi hại, nhưng con không có quyền lại không có tiền, giao du với chị ấy cũng chẳng có gì đổi chát được, cần gì phải phòng bị chứ!”
“Dì không lo lắng chuyện đó. Dù sao con cũng là con gái, hơn nữa đang là sinh viên. Con đừng quá thân với người phụ nữ này, dì lo…” Dì không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tôi thừa nhận lúc trước không nghĩ tới chuyện như vầy.
Nhưng thâm tâm tôi cũng không ủng hộ. Tuy thân phận của Bạch Nhược Lâm không vẻ vang gì, nhưng ít ra chị làm người rất chân thành.
“Dì Lạc, dì yên tâm, dù con hay qua lại với chị ấy, nhưng con sẽ cố gắng giữ đúng mực.”
Dì không nói gì nữa, bảo sẽ bàn lại sau, rồi cúp điện thoại.
Tôi biết dì không vui. Xem ra dì thật sự không thích Bạch Nhược Lâm lắm. Nhưng bảo tôi vì vậy mà tuyệt giao với Bạch Nhược Lâm, tôi cảm thấy mình làm không được.