Vừa vào đại học, cuộc sống trở nên mới lạ hơn. Nào là chào mừng tân sinh viên, nào là gia nhập đoàn, nào là tham gia hoạt động lớp, ôi thôi có đủ cả. Trường không lớn nhưng cây cối rất nhiều, bờ sông vắng lặng, chòi nghỉ mát, mang phong thái gia đình nhỏ xinh ở Giang Nam. Ký túc xá chúng tôi đã đi qua nhiều năm tháng lịch sử, năm tầng, phân hai mặt nam bắc, ở giữa bắc ngang hành lang tăm tối. Tôi may mắn được phân một phòng ngủ ở tầng năm phía nam, có thể hứng trọn ánh mặt trời, lại nằm dưới hành lang, bình thường rất ít người qua lại. Vì vậy rất yên tĩnh.
Trong phòng còn có ba người nữa, để đơn giản tôi gọi các cậu ấy là C, S, M ha. C là một người rất tham vọng, vừa vào trường đã bắt đầu luồn cúi vào văn phòng sinh viên, vận động bầu cử làm lãnh đạo, tạo dựng quan hệ các loại. Bình thường cậu ấy khá là bận rộn, về phòng chủ yếu là ngủ ngay, cũng hay nói đùa với chúng tôi nhưng cảm giác rất dối trá. Chúng tôi ai cũng không thích chơi với cậu ấy. S là người rất thú vị, bạn bè nhiều, thích mạo hiểm, thích đi phượt, khổ nỗi kinh tế không dư dả gì, vì vậy hay đi làm thêm, bình thường làm gia sư, phát tờ rơi, dịch vụ thoại, đôi khi buổi tối vẫn không về, đến ngày nghỉ trên lưng nào túi là túi, đi đây đi đó, thật ra cũng rất tự do. M là một cô gái nông thôn dịu dàng ít nói, chí hướng rất cao, vừa vào đại học đã xác định phải học tiến sĩ, mỗi ngày chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện khác, chỉ sẵn sàng học từ mới, làm bài tập tiếng Anh, trường có hoạt động gì cũng luôn mượn cớ không tham dự.
Đại học năm nhất hầu như đều lên lớp nghe giảng, lớp tôi không có phòng học cố định, chỉ khi đi học thì mới gặp mặt nhau, vừa tan lớp thì mọi người đều biến đi đâu mất tiêu, thân ai nấy lo. Tôi vốn không am hiểu giao tiếp, đến nỗi hết một học kì vẫn không sao nhớ nổi tên tuổi của ai trong lớp. Chung phòng với vài người, nhưng vì sở thích khác nhau nên cũng không thân thiết với ai. Cơ bản là một loại tự do, như gần như xa với trường học.
Nhưng lúc bắt đầu năm nhất, tôi có gia nhập một câu lạc bộ âm nhạc, bên trong có các tổ nhỏ, có guitar bass, có âm nhạc dân gian. Tôi có căn bản piano nên bọn họ muốn tôi vào tổ phím. Nhưng tôi không thích rock, quá ồn ào náo loạn. Ngược lại âm nhạc dân gian sẽ rất thanh lịch, muốn tìm hiểu một chút, vừa lúc ông nội có để lại tiêu, nên quyết định học tiêu.
Trong câu lạc bộ có một cô gái tên Z, rất xinh xắn, từ nhỏ đã chơi đàn tỳ bà, hỏi ra mới biết, phòng ngủ cậu ấy ngay dưới tầng của tôi. Vì vậy những lúc ở không, tôi hay xuống dưới lầu tìm cậu ấy. Hai người đi ra bờ sông, cậu ấy đàn tỳ bà, tôi thổi tiêu. Từ nhỏ cậu ấy đã nghe quen tai, tuy không biết thổi nhưng cũng hiểu được phần nào, bình thường hay chỉ cho tôi. Tôi học rất mau, được một tháng đã có thể thổi những ca khúc đơn giản. Cậu ấy ở bên cạnh đàn tỳ bà đệm nhạc cho tôi. Nhớ kỹ lúc ấy tôi rất thích thổi các bài nhạc trong phim truyền hình “Hồng Lâu Mộng”, hoàng hôn mùa thu, gió thổi lành lạnh, cầm tiêu hợp tấu, nghe thật u oán thương cảm. Sau đó, Z còn chỉ tôi thổi “Xuân giang họa nguyệt dạ”, cậu ấy đàn tỳ bà, hiệu quả rất được.
Tiệc Giáng Sinh ngày đó, câu lạc bộ cử hai chúng tôi biểu diễn tiết mục này. Tan tiệc, S bí ẩn nói với tôi: “Cậu chờ xem, lập tức sẽ có chàng trai theo đuổi cậu đấy. Tớ dám cược với cậu không quá một học kỳ sẽ có chừng này người nè.” Vừa nói cậu vừa giơ ra bốn ngón tay mập mạp. Tôi cười cười. Thật ra mà nói, tôi còn chẳng quan tâm có người theo đuổi tôi hay không, một chút lòng hư vinh cũng không có. Chỉ là tôi không tiện nói với S như vậy, không muốn tạo cảm giác thanh cao cao ngạo cho cậu ấy
Mãi đến lễ Giáng Sinh năm hai, cũng không có anh chàng nào theo đuổi tôi. Nói đến Z, thì cậu ấy đã rơi vào nỗi sầu triền miên của tình yêu, rất ít tìm đến tôi để cầm tiêu hợp tấu. Tất nhiên tôi cũng thức thời không quấy rầy cậu ấy. Vì vậy, tôi thường một mình tản bộ bên bờ sông, thổi một ít bài, nghĩ suy về chuyện mình, nghĩ về người trong lòng.
Mùa đông năm nhất đại học, dì Lạc có đến nhà tôi một lần, nhưng vì tôi ở trường nên không thể gặp dì. Sau này về nhà nghe mẹ kể lại mới biết được. Vì chuyện công ty nên dì hay đến thành phố H, chỉ là rất bận rộn…công việc, nên cũng không ghé nhà tôi lần nào nữa.
Lúc nghỉ đông, tôi từng đi ngang qua nhà máy dì, cũng là đạp xe đi. Nhà máy đi vào hoạt động có vẻ tấp nập hơn xưa, xung quanh đã mở một vài cửa hiệu, cách đó không xa còn có thêm vài tòa nhà mới, đã không còn cảnh tượng tan hoang điêu linh như ban đầu. Tôi đứng ở ngoài trông vào, tầng tầng lớp lớp tòa nhà, dì trú ngụ nơi nao?
Nhìn thật lâu, chợt phát hiện thân thể mình đã lạnh như băng, cả người run rẩy, mới biết mình đã đứng đây vài giờ rồi.
Đúng vậy, đây chính là một trong vô số việc ngu ngốc mà tôi từng làm.
Tôi hiểu tình yêu của tôi là bất lực, nhỏ bé…. Thậm chí, tôi cũng không biết đây có gọi là tình yêu hay không. Nói chung, nó không đồng dạng như khi tôi đọc trong tiểu thuyết tình yêu. Tôi cũng rất ước ao có được tình yêu rực lửa như trong sách, thậm chí vì tình mà chết. Nhưng mà khi tất cả phát sinh trên người tôi, sao chỉ thấy bức rức khó chịu, chẳng thể nói được với ai sao?
Có đôi lần, tôi mơ thấy dì. Chúng tôi vui vẻ cười đùa giống như xưa, hạnh phúc đến nỗi tôi ở trong mộng mà cười ra tiếng thật. Nhưng mà, “một phút trong mộng cười vui, đảo mắt tỉnh mộng lệ rơi mấy phần.” Mà đau buồn sâu sắc nhất, sợ là “mộng đẹp dễ tỉnh”. Mộng chưa bao giờ do con người kiểm soát cả, trong sát na, thiên thượng nhân gian,
Nhớ đến chuyện trong “Hồng Lâu Mộng”.
“Cách năm sống thác đôi nơi,
Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng!”
Đại Ngọc đã chết, Bảo Ngọc ngày đêm mong nhớ, nhưng linh hồn đẹp đẽ ấy từ đó về sau chẳng bao giờ nhập vào mộng. Bảo Ngọc thấy kỳ lạ, lúc nàng ấy còn sống luôn nhớ nhung khôn nguôi, cả khi nàng thác cũng không quên nghĩ đến? Sao ngay cả trong mộng cũng không thấy người?
Vậy so ra, bình thường tôi có thể mơ thấy dì, đã là một loại hạnh phúc.