Đường Ngựa Vằn

Chương 65: Giữ lái




Đối với loại người bản chất cứng rắn như Kiều Hiểu Kiều mà nói, lòng kiên nhẫn chỉ có thể duy trì trên việc mà mình quan tâm. Nếu bắt cô lặp đi lại một hình thức sống mà không có mục tiêu, không cần suy nghĩ cũng biết, vài lần là chán ngay.



Phòng làm việc của Cận Ngữ Ca có đầy đủ những thứ cần có, có thể rất thoải mái mà ở đó cả ngày, bất kể cô có mặt hay không, Hiểu Kiều đều được làm chuyện mình thích. Nhưng phòng làm việc suy cho cùng cũng không phải nơi thích hợp cho một người ăn không ngồi rồi ở mãi, Hiểu Kiều càng không phải loại người không biết chừng mực, vậy nên, chỗ đó bắt đầu khiến cô cảm thấy chùn bước.



Sáng sớm thức dậy, Ngữ Ca đã cảm thấy Hiểu Kiều có hơi bất thường, làm gì cũng từ từ, như muốn nói gì đó, song ánh mắt lại lẩn tránh. Cô cũng không hỏi, chỉ chú ý nhìn đối phương. Quả nhiên, đến khi cần phải thay đồ để ra ngoài thì Kiều Hiểu Kiều mới như đã lấy hết dũng khí vậy,



“Mình… hôm nay mình không theo cậu… đến công ty nữa…..”



Thật ra Cận Ngữ Ca cũng nhận thấy Hiểu Kiều đi theo mình không mấy tự nhiên, vì vậy khi nghe thấy câu này, cô không hề thấy ngạc nhiên. Hiểu Kiều của bây giờ thích ở một mình hơn, trong nhà chỉ có một mình cô mới thật sự thấy thong thả. Nhưng Cận Ngữ Ca lại không muốn để cô ở nhà thơ thẩn một mình, vậy nên cô đối mặt với Hiểu Kiều, khẽ hỏi:



“Sao ~ vậy?”



Hiểu Kiều mím chặt môi làm động tác nuốt nước bọt, ngước lên nhìn Ngữ Ca,



“Mình muốn về nhà.”



Ngữ Ca nghe vậy, suy nghĩ giây lát bèn mỉm cười gật đầu,



“Được, mình ~ đưa ~ cậu ~ về.”



“Không cần đâu, mình tự về là được!” Chướng ngại ngôn ngữ của Kiều Hiểu Kiều đa phần đến từ tâm lý, cô sợ mình không khống chế được âm thanh khi nói ra, lúc nào cũng nói chậm rãi theo kiểu dò thám, song đến lúc khẩn trương thì lời nói lại trôi chảy lạ thường.



Cận Ngữ Ca không đáp lại, đứng nhìn cô với nét mặt không có cảm xúc. Hiểu Kiều bị nhìn đến nhột trong người, chớp chớp vài cái, cúi mắt thay đổi khẩu cung,



“Thôi được.”



Từ sau khi gặp lại Hiểu Kiều thì Ngữ Ca không tự mình lái xe nữa, cô phải nhìn vào Hiểu Kiều khi nói chuyện, nếu lái xe thì không thể nào phân tâm. Bởi thế mỗi ngày tài xế đều có mặt rất đúng giờ, xét ra cũng rất tiện.



Trên đường đến nhà Hiểu Kiều, Ngữ Ca lật quyển sổ ra viết:



“Tan ca mình đến đón cậu.”



Hiểu Kiều chớp mắt một cái, gật đầu đồng ý. Ngữ Ca lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp đưa cho cô, Hiểu Kiều nhận lấy, mở ra, bên trong là một máy tính bảng to bằng khổ giấy A5, vừa mỏng vừa nhỏ nhắn. Cận Ngữ Ca tiếp tục viết lên sổ:



“Dùng tạm cái này nhé, mình đã đặt một cái khác mỏng và nhẹ hơn, vài ngày nữa sẽ gửi đến. Khi nói chuyện với người khác thì để họ dùng cái này để viết, viết cẩu thả một chút cũng không sao, khả năng nhận dạng chữ rất cao.”



Hiểu Kiều tiếp tục gật đầu, ngắm nghía món đồ chơi mới trong tay, ấn ấn vài cái với vẻ tò mò. Ngữ Ca lại chỉ vào quyển sổ đang cầm, viết tiếp một câu:



“Cái này chỉ có mình được phép dùng, biết chưa?”



Hiểu Kiều sững người một lúc, song cũng lập tức hiểu ý, bèn bụm miệng cười. Ngữ Ca nhỏm người đến gần hôn cô một cái, xoa xoa tóc của Hiểu Kiều, có hơi không nỡ, tay vòng qua tay của Hiểu Kiều giữ mãi không chịu buông. Hiểu Kiều tay giữ máy tính bảng, đầu thì quay qua đụng đầu với Ngữ Ca, cọ sát chóp mũi vào nhau, cười suốt chặng đường. Chẳng mấy chốc thì xe đã đi vào ký túc xá dành cho nhân viên giám ngục của tỉnh.



Hiện đang là giờ đi làm, khuôn viên có rất nhiều người mặc quân phục bước đi vội vàng. Tâm trạng của Kiều Hiểu Kiều trầm buồn hẳn đi, buông mắt nhìn ra ngoài, vừa lưu luyến vừa bi thương. Cận Ngữ Ca xót xa vô cùng, nhưng hiện giờ bác sĩ vẫn chưa có kết luận gì, muốn giúp cũng không giúp được.



Còn chưa đến trước cửa nhà thì đã trông thấy bà Kiều đi chợ về. Ngữ Ca vội cho xe dừng lại, Hiểu Kiều nhanh chóng xuống xe đón lấy đồ đạc từ tay mẹ. Nhìn thấy con gái, Bà Kiều hơi bất ngờ, nhưng hiển nhiên là niềm vui vẫn nhiều hơn. Bà chỉ vào lỗ tai của mình và hỏi Hiểu Kiều:



“Thế nào rồi?”



Hiểu Kiều lắc đầu, cảm thấy rất có lỗi. Bà Kiều nở nụ cười bao dung, gật gật đầu rồi vuốt vuốt lưng con gái, trông bà không có dấu hiệu kích động. Bấy giờ Ngữ Ca cũng đã xuống xe, bà Kiều ngước lên nhìn, sững ra một lúc.



“Đây là…”



“Thưa dì cháu là Cận Ngữ Ca, chúng ta đã từng gặp mặt.”



“Ồ…. Tôi biết, vậy tức là….”



“Mấy hôm nay Hiểu Kiều đều ở bên nhà cháu, hôm nay nói muốn về nhà nên cháu đã đưa bạn ấy về đây.”



Nghe thấy những lời này, bà Kiều có hơi ngờ ngợ, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ cười nói một cách khách sáo, “Vậy lên nhà ngồi một lúc nhé, Hiểu Kiều thật chẳng để người ta an tâm chút nào, lần nào cũng làm phiền Cận tổng.”



“Không đâu ạ, đây là việc nên làm. Cháu còn phải đi làm, hôm nay không tiện lên nhà nữa.” Cận Ngữ Ca không nói nhiều, quay lại nhìn Hiểu Kiều nhắn nhủ, “Tan ca mình qua đón cậu.”



Hiểu Kiều im lặng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Bà Kiều nghe thấy vậy thì càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn khách sáo mà tiễn Cận Ngữ Ca rời khỏi, sau đó mới cùng con gái lên lầu.



Về đến nhà, Kiều Hiểu Kiều thấy thoải mái hơn một chút, ông Kiều đã đi làm, trong nhà chỉ còn hai mẹ con và “Cây chổi” – chó con giống Yorkshire. Đã lâu lắm rồi “Cây chổi” không được gặp Hiểu Kiều, đuôi nó cứ ngoe nguẩy mãi không dừng lại được, hai con mắt đen và to nhìn đau đáu vào Hiểu Kiều. Hiểu Kiều cũng nở nụ cười sảng khoái hiếm có trong bao ngày qua, cô bồng “Cây chổi” lên cù lét nó.



Nhìn Hiểu Kiều với “Cây chổi” đùa giỡn chẳng biết trời với đất, bà Kiều hỏi con gái:



“Sao tự nhiên con lại đến nhà người ta thế kia?”



Hiểu Kiều nhận ra mẹ mình vừa nói chuyện, nhưng do không chú ý, cô không nhìn rõ được mẹ vừa nói gì. Bèn bỏ chó con xuống, lấy máy tính bảng mà sáng nay Cận Ngữ Ca vừa tặng đưa sang cho mẹ, ra ý bảo mẹ hãy viết lên đây.




Bà Kiều nhìn con gái, do dự giây lát, cuối cùng câu nói được viết ra đã biến thành một câu khác.



“Trưa nay muốn ăn gì?”



Hiểu Kiều cười híp mắt, nghiêng đầu ra dáng nghĩ ngợi. Bà Kiều thu hết mọi biểu hiện của con gái vào mắt, thần sắc dần dần bị phủ lên một lớp màn âu lo.



Bên kia, Cận Ngữ Ca vừa đến công ty thì thư ký đã tiến lên báo cáo:



“Cận tổng, ký giả Tùy Hân của tạp chí ‘Đoạt Kim’ đã đợi cô rất lâu.”



Cận Ngữ Ca suy ngẫm rồi hỏi:



“Đang ở đâu?”



“Phòng nghỉ ngơi.”



“Mời cô ấy vào phòng tiếp khách, lát nữa tôi sẽ sang đó.”



“Vâng.”



Tùy Hân ngồi một mình trong phòng tiếp khách tâm trạng rõ ràng là rất bất an.



Thời gian qua, cô mang tâm lý hiếu kỳ và công lợi, cậy vào tâm thái không sợ trời không sợ đất mà xen chân vào, ít nhiều cũng gọi là làm xáo loạn bước tiến của Cận Ngữ Ca. Tùy Hân vốn không có khái niệm về tình cảm giữa hai người phụ nữ, trong suy nghĩ của cô, đó chẳng qua là một trò chơi của thời đại mới, Kiều Hiểu Kiều có thể chơi vậy thì cô cũng có thể, cô tự nhận thấy mình chẳng thua gì nữ cảnh sát có tính tình kỳ quặc kia. Huống chi, bất kể là Cận Ngữ Ca, hay là Cận Thị ở phía sau cô, đều là một sự tồn tại chứa đầy mê hoặc, vậy nên, chỉ với trí thông minh của trẻ con của mình, cô đã hấp tấp muốn thử.




Sau khi tiếp xúc thêm một bước, cô mới phát hiện Cận Ngữ Ca không ôn hòa và dịu dàng như biểu hiện bên ngoài. Đó là một người phụ nữ đứng trên đỉnh cao của quyền lực và phú quý, tự ắt sẽ có cách hành xử riêng, mà phương thức ấy không phải một ký giả như cô có thể ứng phó được. Đặc biệt khi biết được cách mà Cận Ngữ Ca đối phó với Khương Quỳ thì sự hiếu kỳ của Tùy Hân có thể nói là như cưỡi trên lưng cọp. Nhưng về phía Hiểu Kiều, cô vẫn rất tức giận, trước mặt bao nhiêu người mà dám đối xử với cô như vậy, cao ngạo như Tùy Hân, kiểu nào cũng không nuốt được cục tức này.



Nếu không phải do lời cảnh cáo của Âu Dương Thông, có lẽ cô vẫn chưa nhận thức được mối nguy hiểm. Chờ khi cô phản ứng ra thì sự việc dường như đã khó mà thu dọn. Tấm lòng Cận Ngữ Ca dành cho Kiều Hiểu Kiều, cô đã tận mắt chứng kiến, giờ đây việc làm của cô chẳng khác nào đánh thẳng vào chỗ đau, Cận Ngữ Ca sẽ phản kích ra sao, đó là việc không ai có thể lường trước.



Cận tổng tài đẩy cửa bước vào, thư ký theo sát phía sau, tay bưng cà phê. Sau khi ngồi xuống ghế sô-pha, Ngữ Ca mới ngước mắt nhìn thẳng vào Tùy Hân, song, không nói một lời.



Tùy Hân càng thêm thấp thỏm, cô không đoán được thái độ của Cận Ngữ Ca qua ánh mắt ấy, nó chỉ càng làm cho nỗi sợ hãi của cô gia tăng. Ngẫm nghĩ đôi lúc, cô cảm thấy thành thật vẫn tốt hơn.



“Ngữ Ca, hôm nay tôi đến đây, là có vài việc muốn nói với cô.”



Cận Ngữ Ca tuy đã nghe thấy, nhưng cũng chỉ rất bình tĩnh mà nâng tách cà phê lên hớp một ngụm nhỏ, không hé một lời.



“Chuyện của Kiều cảnh quan, tôi rất áy náy. Tôi đã đến Sở cảnh sát giải thích lại toàn bộ sự việc với họ, điểm phạt của Kiều cảnh quan sẽ nhanh chóng được xóa bỏ.”



Ngữ Ca cúi mắt, không định đưa ra phản hồi, ngữ khí của Tùy Hân bắt đầu trở nên gấp gáp và sợ sệt,



“Tôi đã liên lạc với tổng biên chịu trách nhiệm của tờ báo đêm, chuẩn bị đăng một bài Cáo Lỗi để xin lỗi Kiều cảnh quan.”



Câu nói này cô vốn không định nói, làm như vậy chẳng khác nào mang thành tựu bao năm của cô đổ hết xuống biển. Nhưng nếu Cận Ngữ Ca nổi giận, thì cái bị hủy hoại sẽ không chỉ là nghề nghiệp. Vì vậy, ngay khi lời nói trước đó không nhận được phản hồi từ Cận Ngữ Ca, cô chỉ còn cách nhắm mắt tỏ tiếp thái độ.



Bấy giờ Cận Ngữ Ca mới ngước mắt lên, giọng nói băng lạnh:



“Về phía cảnh sát, bất kể cô giải thích hay là không, tôi cũng sẽ bảo họ trả lại cho Hiểu Kiều một sự công bằng. Hiểu Kiều thích bộ quân phục ấy, chỉ cần cậu ấy còn muốn mặc, tôi ắt sẽ có cách cho cậu ấy tiếp tục mặc, huống chi, đó là điều cậu ấy đáng nhận được. Còn về cô….”



Nói đến đây, Ngữ Ca chợt dừng lại, tim của Tùy Hân như tức thì nhảy lên đến cổ họng.



“Lời cáo lỗi, Hiểu Kiều không cần.”



Tùy Hân nghe vậy bèn thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Cận Ngữ Ca lại nói tiếp,



“Tuy là vậy, nhưng tôi cũng không hy vọng cô xuất hiện ở bất kỳ giới truyền thông nào nữa, đặc biệt là, gây thêm chuyện có liên quan đến tôi. Hiểu Kiều sẽ không vui.”



Sắc mặt của Tùy Hân trắng bệch chỉ trong tích tắc. Đối với một phóng viên mà nói, biến mất trên giới truyền thông chẳng khác nào đường sự nghiệp bị đánh gãy, không còn ngày ngốc đầu lên.



Cô ngước lên nhìn Ngữ Ca, nét mặt ấy nghiêm đến mức không có đất thương lượng. Giây tiếp theo, đối phương đã đứng lên,



“Tôi còn có việc, không ngồi lại với cô nữa, xin tự nhiên.”



Dứt lời, Cận Ngữ Ca mở cửa ra ngoài, không quay lại nhìn Tùy Hân lấy một mắt. Ký giả Tùy ngồi thừ người trên sô-pha, tay chân mềm nhũn, ngay cả hít thở cũng không còn sức lực.



Dùng xong bữa trưa, Cận Ngữ Ca tiếp tục mở cuộc họp hơn hai tiếng cùng chủ quản của các bộ phận, sau đó trở về phòng làm việc. Ngồi vào ghế dựa, lấy điện thoại ra, sau khi gửi đi một tin nhắn cô mới cầm ly nước lên uống.



Chẳng mấy chốc, điện thoại rung rung, có tin nhắn mới, Cận Ngữ Ca mỉm cười mở lên đọc.



Chỉ một giây, mặt của cô đã biến sắc, lập tức đứng bắn dậy, ánh mắt xẹt qua nỗi kinh hoàng.