Đường Ngựa Vằn

Chương 31: Viếng thăm




Một tuần sau.



Khi Cận Ngữ Ca đẩy cửa phòng bệnh của Hiểu Kiều ra thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ bên trong. Một tuần không gặp, trạng thái của Kiều Hiểu Kiều đã tốt hơn rất nhiều, cô đã có thể ngồi dựa vào đầu giường, tinh thần cũng không tệ, và ngay lúc này đây, cô đang lắng nghe Lý Nhiên quơ tay múa chân kể về chuyện gì đó. Cảm giác khi thấy nụ cười rạng ngời trở về gương mặt ấy sau bao ngày trải qua trong tâm trạng nặng nề khiến căn phòng ảm đạm cũng được hòa thêm chút sinh khí.



Thấy có người vào, cả hai đều dừng cuộc trò chuyện và quay sang nhìn Ngữ Ca. Mắt của Hiểu Kiều sáng lên, bất giác nhích người ngồi cao lên một chút, song không hề nói gì.



Cận Ngữ Ca – người đang đứng ở cuối giường lại bất chợt nhớ đến gương mặt trắng bệch của Hiểu Kiều trong đêm hôm ấy, bỗng dưng, họ như trở về cảnh tượng tương tự của hai năm trước, cơn giận vô hình bất chợt vượt cả nỗi lo lắng đã thúc đẩy cô đến đây viếng thăm, lời nói thốt ra thế là lại mang đầy gai góc.



“Đây đã là lần thứ mấy rồi?”



Căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng. Nét mặt của Hiểu Kiều không có gì biến đổi, trái lại là Lý Nhiên, cô chau mày nhìn Ngữ Ca một cách giận dữ, sau đó minh oan thay Hiểu Kiều:



“Cô là ai mà dữ vậy chứ? Hiểu Kiều là người bệnh, sao cô có thể nói chuyện với chị ấy như vậy?”



Bản báo cáo về đầu đuôi sự việc Kiều Hiểu Kiều bị tấn công đã sớm nằm trên bàn làm việc của Cận Ngữ Ca, vậy nên cô đương nhiên biết cô gái ở trước mặt hiện giờ chính là người đã dẫn đến mọi chuyện. Cô không có nhiều lòng thương hại đến vậy, người này đã suýt khiến cô và Kiều Hiểu Kiều phải âm dương cách biệt, bằng mọi cách cô cũng không thể tươi cười đáp trả.



“Đi ra ngoài!”



Ngay cả một cái nhìn cũng không thèm, Ngữ Ca chỉ gằng giọng ra lệnh cho Lý Nhiên.



Lại rơi vào yên tĩnh.



Sắc mặt của Lý Nhiên lúc thì trắng lúc thì xanh, môi hé ra muốn phản bác lại, nhưng khí thế của Ngữ Ca khiến cô chột dạ, cô hoàn toàn đánh mất khả năng phản kháng. Cứ thế trôi qua một lúc sau Hiểu Kiều mới khẽ bảo:



“Về trường trước đi, sắp thi rồi em phải cố gắng ôn bài. Khi nào khỏe hẳn chị sẽ đến thăm em.”



Lý Nhiên ngẫm nghĩ thấy cũng không có gì có thể nói nữa, đành xách giỏ xách của mình lên, dùng tốc độ của ánh sáng lườm gương mặt của Ngữ Ca một cái, trông thấy một khuôn mặt tinh tế nhưng lại băng lạnh như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, cô cúi thấp đầu, lẳng lặng đi khỏi phòng.



Cửa “tạch” một tiếng, người đang ngồi trên giường nhìn sang Ngữ Ca, chớp chớp mắt, khóe môi bắt đầu mím lại, cuối cùng cũng không nhịn được, thế là cong hết bờ môi nở một nụ cười thực thực tại tại.



Ngữ Ca vẫn nghiêm mặt nhìn cô, không hề lay động. Hiểu Kiều ngồi thẳng dậy, một tay chóng trên giường rồi ngã người ra phía trước, cử động thật chậm, trông như rất vất vả. Bấy giờ Ngữ Ca mới động lòng,



“Cậu muốn làm gì?”



“Uống nước.”



Ngữ Ca vòng ra đầu giường, cầm tách nước trên đầu tủ đưa tới môi Hiểu Kiều. Hiểu Kiều ngậm lấy miệng ly, mà mắt thì chỉ lo nhìn Ngữ Ca, nụ cười vẫn không thuyên giảm.



“Uống đàng hoàng.”



Ngữ Ca lại chau mày, nhưng sắc mặt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều. Uống nước chẳng qua chỉ là một cái cớ để gạt Ngữ Ca đến gần thôi, vờ vịt hớp hai ngụm xong thì Hiểu Kiều không uống nữa. Không chờ Ngữ Ca đặt ly trở về chỗ thì cô lại vội nắm lấy tay người ta, rồi ngước mặt lên tiếp tục cười.





Ngữ Ca bị cô níu giữ phải tiến gần thêm hai bước sát vào cạnh giường, cúi xuống nhìn cô. Người đang ở trước mặt đây, vẫn là gương mặt ấy, ngoài việc xanh xao hơn thì dường như không còn gì khác biệt. Song, lại hình như có gì đó đã thay đổi.



“Cậu làm người ta sợ mất cả hồn rồi.” Giọng của Hiểu Kiều rất êm rất dịu, bằng bằng và ôn hòa.



“Không đáng sợ bằng cô ta đã dọa mình.” Ngữ Ca nhướng mày, rõ ràng là không đồng tình với lời cáo buộc của Hiểu Kiều.



“Sợ rồi à?”



Ngữ Ca bặm môi, không trả lời.



“Mình xin lỗi.”



Hiểu Kiều vùi mặt vào bụng của Ngữ Ca, nói bằng giọng tội nghiệp. Ngữ Ca quay mặt đi hướng khác, nhưng bàn tay lại vuốt lên mái tóc của Hiểu Kiều.



Sắc trời bên ngoài đầy sương mù, không thấy mây xanh. Thời gian vây lấy hai con người đang ở gần nhau, yên tĩnh mà phiêu bồng. Hiểu Kiều chìm đắm trong mùi hương của Ngữ Ca, hai tay không ngừng siết chặt hơn, không hề có ý định rời khỏi.



“Cậu… từ chức được không….”



Ngữ Ca nói bằng giọng rất thấp, bờ vai của Hiểu Kiều hơi lay động, nhưng rồi cũng không có phản ứng gì khác hơn. Sau đó, như để giải thích, Ngữ Ca lại nói:



“Cậu như vậy… mình không chịu được…”



Lời nói không quyết, trái ngược hoàn toàn với thái độ dứt khoát ngày thường. Chưa kịp chờ Hiểu Kiều có biểu hiện gì thì cửa phòng lại bị đẩy ra, mẹ của Hiểu Kiều xách theo một chiếc giỏ bước vào. Hai con người trong phòng nhanh chóng tách rời, Ngữ Ca lui ra khỏi cạnh giường, Hiểu Kiều ngồi thẳng lưng lại, giơ tay vò vò tóc trên trán như để che giấu gì đó.



Bà Kiều khựng người một lúc, bà nhìn Hiểu Kiều, sau đó lại nhìn sang Ngữ Ca, từ từ hỏi:



“Vị này là… Cận tổng?”



Ngữ Ca vội vàng đáp, “Cháu là Cận Ngữ Ca, cháu chào dì ạ.”



“Chào cháu chào cháu, bác nghe Hoắc Bân nói, lần này cũng nhờ cháu cứu Hiểu Kiều. Thật là ơn cứu mạng đấy…”



“Dạ không, đó là điều nên làm, bác không cần khách sáo như vậy…”







Hiểu Kiều dựa trở về giường, kéo chăn đắp lên người, nét mặt thong thả bờ môi mím lại nhìn người mình yêu và mẹ mình khách sáo qua lại. Trước mặt bà Kiều, Cận Ngữ Ca bộc lộ ra sự khẩn trương hiếm thấy, còn có hơi đỏ mặt nữa. Hiểu Kiều cảm thấy mắc cười, và cũng không có ý che đậy, há miệng ra là cười cong cả mắt.



Cận Ngữ Ca đang bận ứng phó bà Kiều đã tranh thủ một giây lườm sang Hiểu Kiều, bấy giờ cô mới chịu mở miệng can thiệp vào lòng nhiệt tình quá mức của mẹ mình. Ngữ Ca cũng thừa cơ hội xin phép ra về, trước khi đi, cô quay lại nhìn Hiểu Kiều, ánh mắt phức tạp,




“Cậu hãy suy nghĩ những lời mình vừa nói.”



Hiểu Kiều mím môi lại, nhìn thẳng vào Ngữ Ca, giây lát sau cô mới gật đầu.



Sau khi bệnh tình ổn định hơn thì Hiểu Kiều trở về nhà của mình. Kể ra cô còn phải nằm trên giường một thời gian dài, điều này khiến cho Kiều cảnh quan vốn không quen nhàn rỗi bắt đầu buồn chán. Mặt khác, bà Kiều thấy cô đi đứng khập khiễng thì ra lệnh cấm cửa, “Cảnh Duyệt Vinh Viên” càng trở thành nơi mà cô chỉ có thể mong mà không thể đến.



Và trong khoảng thời gian Kiều Hiểu Kiều tịnh dưỡng, tầng lớp chính trị của thành phố này đã dấy lên một cuộc địa chấn kinh hoàng.



Mượn dịp lễ tết, Cận Ngữ Ca đã đến viếng thăm các họ hàng thân thuộc và bằng hữu lâu năm của Cận gia. Những mối quan hệ tiềm ẩn trong các lĩnh vực ngành nghề khác nhau mà ngày thường không được ai biết đến này, đến lúc cần thiết lại phát huy tác dụng khôn tưởng. Xuất thân từ giới chính trị của Cận gia thêm vào quan hệ ngoại giao rộng rãi mà Cận Ân Thái đã tạo dựng trong mấy mươi năm tung hoành trên thương trường, đủ để Cận Ngữ Ca thực hiện những việc cô muốn.



Bắt đầu từ một cán bộ cấp Sở, lần lượt các quan chức dưới sự che chắn của ông bị xuống ngựa. Bóng râm sau lưng bị đổ, tổ điều tra tiếp tục lần theo đầu mối mà chỉ thẳng mũi tên vào bí thư trưởng – người có liên quan trực tiếp đến vụ án Lý Nhiên và phó thư ký Đảng Ủy đã làm hậu thuẫn cho ông.



Chứng cứ rành rành, bí thư trưởng không chỉ tham ô hối lộ, mà vì trút giận ông còn mua chuộc sát thủ giết người. Đợi sau khi hoàn thành hết các quy trình của pháp luật, Cận Ngữ Ca ám chỉ thêm: không chừa đường lui, nhất định phải chấp hành án tử hình!



Không lâu sau, hai sát thủ đã tấn công Hiểu Kiều cũng bị truy lùng ra tung tích, Lưu Trung Bảo cùng F4 dẫn theo đội cảnh sát đặc nhiệm bao vây hang ổ của họ, hễ có bất kỳ manh động thì bắn chết tại chỗ. Hoắc Bân đứng ở phía sau đội truy kích, sắc mặt căm phẫn, mãi đến khi xác định bọn chúng đã chết, thần sắc của anh mới dịu trở lại.



Sự việc kết thúc, Cận Ân Thái sau khi nhận được tin tức thì tỏ ra thắc mắc, ông không hiểu vì nguyên do gì mà Cận Ngữ Ca phải gây động tĩnh lớn như vậy để đối phó viên chức nhà nước. Kiểu hành sự hại người mà không lợi cho ta, thậm chí tạo thêm kẻ địch cho mình là đại kỵ trong thương trường, tuy lần này chỉ là những viên chức ở vị trí thấp, nhưng nói thế nào cũng gây mức độ ảnh hưởng nhất định đối với tập đoàn Cận Thị.



Đêm đó Cận Ngữ Ca bị gọi vào phòng sách, Cận Ân Thái dùng đủ mọi cách muốn hỏi rõ nguyên nhân. Khổ thay Cận Ngữ Ca chỉ thừa nhận mọi việc là do mình làm, ngoài ra thì không một lời nào khác. Thẩm vấn không có kết quả, Cận Ân Thái chỉ còn cách giáo điều vài câu, không làm khó hơn. Chẳng bao lâu thì cửa phòng bị gõ “cộc cộc”.



“Vào đi!”



Cận Ân Thái tuổi đã cao, giọng nói hơi ồ ồ, nhưng khí thế vẫn còn đó.



Cận lão phu nhân đẩy cửa bước vào.




“Còn chưa nói đủ sao? Chè trôi nước để lâu sẽ không ngon đâu, ra ngoài ăn đã rồi nói.”



“Được rồi được rồi, nói xong rồi, mau mau dẫn cháu gái bảo bối của bà đi đi, tôi có ăn thịt của nó đâu nào?”



Sau khi về hưu, tính cách của Cận Ân Thái đã dịu đi rất nhiều, đối với người nhà, ông đa phần vui vẻ, rất ít khi tỏ ra nghiêm ngặt.



Vợ chồng Cận Trung đã lại về nhà của họ ở nước ngoài, chỉ còn hai cháu gái ở nhà. Giờ đây cả nhà ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách, dì Châu mang chè trôi nước ra để trước chỗ ngồi của Cận Ân Thái.



Hoan Nhan ngồi khoanh chân trên bộ sô-pha ngay giữa phòng, một tay nâng chén, một tay cầm điều khiển bấm sang đài khác, sau đó, cô quay sang nói với mọi người.



“Con muốn tuyên bố một tin này, con bắt đầu yêu rồi.”



Nghe đến đây, Cận Ân Thái và Cận Ngữ Ca không có phản ứng gì đặc biệt, trái lại là lão phu nhân, mắt bà sáng rực lên, nét mặt mừng rỡ.




“Nhan Nhan, là thật sao?”



Hoan Nhan đưa một viên trôi nước vào miệng, đầu gật gật.



“Là người ở đây à? Con trai nhà nào thế?”



“Âu Dương Thông, từng đến nhà chúng ta, nội đã gặp rồi đấy.”



Phòng khách bỗng dưng rơi vào tĩnh lặng, động tác cúi đầu của Cận Ân Thái cũng khựng lại một lúc, nụ cười của lão phu nhân ngưng đọng, ngồi ngây người ra.



Cận Ngữ Ca không nói gì, tiếp tục đưa chè vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì đó.



Nửa ngày sau, lão phu nhân mới đặt câu hỏi một cách khó khăn:



“Âu…Âu Dương Thông….chẳng phải là cô…cô…. gái vừa cao vừa ốm…..”



“Vâng, là con gái. Nhưng con phát hiện càng ngày con càng thích cô ấy rồi.” Hoan Nhan lại gật đầu, ngón trỏ chỉ chỉ lên cằm, nét mặt mê mẩn.



“Nhan Nhan à….”



“Ta không cho phép!!!”



Cận Ân Thái giằng mạnh cái chén xuống bàn, giọng điệu nghiêm khắc. Tay của Cận Ngữ Ca run lên một cái, dừng hẳn mọi động tác.



“Ông khoan hãy kích động đã.” Lão phu nhân vội nháy mắt ra ý cho dì Châu đi lấy thuốc, sau đó lại quay sang Hoan Nhan, “Nhan Nhan à, không thể như vậy được, ở đây không phải là nước ngoài, con không thể…”



Cận Hoan Nhan nhìn quanh mọi người trong nhà với ánh mắt kỳ lạ, nuốt bánh trôi nước vào bụng, cô nói:



“Con chỉ thông báo cho mọi người biết thôi mà, con đâu có hỏi ý kiến của mọi người đâu….”“Ta không cho phép!!!”



Cận Ân Thái giằng mạnh cái chén xuống bàn, ngữ điệu nghiêm khắc. Tay của Cận Ngữ Ca run lên một cái, dừng hẳn mọi động tác.



“Ông khoan hãy kích động đã.” Lão phu nhân vội nháy mắt ra ý cho dì Châu đi lấy thuốc, sau đó lại quay sang Hoan Nhan, “Nhan Nhan à, không thể như vậy được, ở đây không phải là nước ngoài, con không thể…”



Cận Hoan Nhan nhìn quanh mọi người trong nhà với ánh mắt kỳ lạ, nuốt bánh trôi nước vào bụng, cô nói,



“Con chỉ thông báo cho mọi người biết thôi mà, con đâu có hỏi ý kiến của mọi người đâu….”