Đường Ngựa Vằn

Chương 21: Rạn nứt




Ba ngày nghỉ tết Nguyên Đán, Cận Ngữ Ca về “Phụng Hoàng sơn trang” ở với ông bà nội. Ba mẹ và Hoan Nhan đã về nước, trên dưới Cận gia đều sum vầy bên nhau hưởng niềm vui đoàn tụ, Cận Ngữ Ca cũng tạm thời trút bỏ phiền não về chuyện tình cảm, một lòng đón tết cùng gia đình.



Sau lễ, cô lại trở về công ty, chỉ vài ngày ngắn ngủi cũng đã chồng chất không ít công việc. Sau cuộc họp thường lệ, Cận Ngữ Ca lại vùi đầu vào hồ sơ suốt một buổi sáng, mãi đến khi thư ký mang bữa trưa vào cô mới tạm dừng việc làm trong tay mà cho mình nghỉ ngơi giây lát.



Vừa ăn những món được trang trí tinh tế, Ngữ Ca vừa lật xem tờ báo trong ngày. Tìm hiểu thời sự cũng là việc bức thiết phải làm đối với một người quyết sách trong tương lai. Báo kinh tế và báo tài chính đã xem xong mà Cận Ngữ Ca chỉ mới nuốt được vài miếng thức ăn, cô lại mở tờ báo thời sự buổi sáng ra.



Vừa lật sang trang hai, một tiêu đề lớn đã đập vào mắt: Tổ trọng án truy bắt tội phạm buôn bán ma túy, hai cảnh sát viên bị trọng thương nhập viện.



Cận Ngữ Ca dừng tay lại. Nhìn những con chữ to màu đen ấy, không hiểu vì sao, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Bèn đặt muỗng xuống, đẩy phần ăn sang một bên và kéo gần tờ báo lại để đọc chi tiết hơn về nội dung.



Cục Cảnh sát Thành phố, Tổ trọng án 3, trong hai cảnh sát bị thương, có một người là nữ cảnh sát. Khi những chữ này theo trình tự nhảy vào mắt của Ngữ Ca, nụ cười tươi tắn rạng ngời của Hiểu Kiều bất chợt và vô tình siết chặt trái tim cô.



Bỏ báo xuống bàn, Cận Ngữ Ca đi xuống nhà xe tự mình lái xe ra ngoài, tổng cộng chỉ dùng 58 giây, một phút cũng không đến.



Tại Bệnh viện Nhân Dân.



Bà Kiều tay cầm chén đút từng muỗng súp cho Hiểu Kiều. Kiều cảnh quan mấy ngày trước còn nhảy nhót tỉnh táo thế mà giờ đây đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt xanh xao, vai trái bị băng bó như đòn bánh tét, dịch nước biển chảy dọc theo ống đi vào người cô.



Kiều Hiểu Kiều trở ra từ phòng phẫu thuật vào hôm qua đã phải trải qua một giai đoạn dài để chờ đợi thuốc tê hết công hiệu, mãi đến bây giờ mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy dùng ít thức ăn. Cố gắng chống chịu cơn đau từ vết thương truyền đến, cô sợ làm mẹ lo lắng.



Đột nhiên, bên ngoài phát ra tiếng khóc thét inh tai.



Tiếng khóc rất gần, dường như là ở phòng kế bên, Hiểu Kiều và mẹ cô đều sững người.



Bà Kiều đứng dậy, đặt chén xuống.



“Mẹ qua đó xem một chút, e là không hay rồi.”



Dứt lời bà nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài. Cửa vừa được mở ra, tiếng khóc pha lẫn với nhiều tiếng nói khác bất chợt bị phóng đại. Hiểu Kiều cắn chặt môi, cử chỉ vô tình khiến làn môi vốn đã không có huyết sắc càng thêm tái nhợt.



Ngồi chờ một hồi vẫn không thấy mẹ trở vào, cô giở chăn ra, tự mình cầm theo chai nước biển đi ra ngoài. Bước chân bồng bềnh như không còn sức lực. Bên ngoài hành lang, người rất nhiều, có lãnh đạo của cục cảnh sát, lãnh đạo của chính quyền địa phương, có bác sĩ, phóng viên, tất tần tật những người Hiểu Kiều quen và không quen.



Vị đồng nghiệp cùng bị thương với cô, sau hơn ba mươi tiếng cấp cứu đã bị tuyên bố tử vong, một sinh mạng trẻ thế là chấm hết. Ngay trung tâm quần người, mẹ và người vợ mới kết hôn chưa tròn một năm của chàng trai trẻ đã khóc đến cơ hồ ngất đi.



Bà Kiều thương cảm vô cùng, vội vàng đỡ lấy người mẹ khổ mệnh, nước mắt cũng tuôn trào. Kiều Hiểu Kiều đờ đẫn nhìn cảnh tượng bi thảm này từ xa, ngay cả cơn đau cũng trở nên tệ dại.



Dưới sự chuẩn bị từ trước, mọi người cùng đỡ người thân của viên cảnh sát đã hy sinh anh dũng rời khỏi phòng bệnh. Bà Kiều không tiện rời đi ngay, bèn nhìn Hiểu Kiều ra ý bảo cô hãy trở về giường nằm nghỉ. Chờ khi dòng người đã tan, Hiểu Kiều mới lê bước chân nặng nề, từng bước quay về phòng.



Hiểu Kiều mệt mỏi mà nhắm mắt lại. Người đã cộng sự với cô mấy năm nay, thế là đi rồi, sinh mệnh nhu nhược đến khiến con người không muốn chấp nhận. Đã không phải lần đầu tiên đối mặt với tử vong, cớ sao tâm trạng vẫn nặng nề đến thế. Cùng là viên đạn ấy, bắn vào vai của cô thì chỉ là một vết thương, nhưng bắn vào lồng ngực của cậu ấy, lại là âm dương cách biệt.



Cửa phòng bất chợt bị mở toang, tiếng bước chân gấp rút vang dội, Hiểu Kiều mở mắt, người đứng trước mặt cô là Cận Ngữ Ca đang thở hổn hển.



Cận tổng tài lâu nay luôn chú trọng lễ nghi và bề ngoài, giờ đây vầng trán đang thấm một lớp mồ hôi, lớp trang điểm cũng bị nhòa, một lọn tóc đã rũ xuống áp bên gò má, dáng vẻ khốn đốn hiếm thấy.



Hiểu Kiều ngồi tựa trên giường, nhìn Ngữ Ca bằng ánh mắt thất thần. Cô trông thấy trong đôi mắt xinh đẹp ấy, là sự quan tâm, lo lắng muốn giấu cũng không giấu được.




Cậu sẽ hối hận không?



Không phải bây giờ, cũng không phải những ngày tháng bình lặng sau này. Mà là có một ngày, khi mình không thể nhìn cậu như vậy nữa; dẫu cho chỉ là nước mắt mà cậu rơi vì mình cũng không thể thoải mái mà rơi trước mặt người đời, cậu có hối hận không? Hối hận vì, sự xem trọng của ngày hôm nay?



Ngữ Ca, mình sợ cậu hối hận. Khi viên đạn ấy bắn vào người mình cũng không sợ hãi, nhưng mình sợ cậu sẽ hối hận.



Kiều Hiểu Kiều ngồi thẳng dậy, nhoẻn miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.



“Cận tổng…. đã suy nghĩ kỹ rồi ư?”



Cận Ngữ Ca khựng người, cảm thấy có gì đó không ổn, song cô không đoán ra được suy nghĩ của đối phương qua lời nói ấy, vì vậy cô lựa chọn im lặng. Kiều Hiểu Kiều ở trước mặt rất xa lạ, là Kiều Hiểu Kiều mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Nước da tái nhợt, giữa căn phòng từ vách tường đến ga giường đều trắng tinh này, Hiểu Kiều cơ hồ như trong suốt, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái thôi, cô sẽ lập tức biến mất trong không khí.



“Chuyện hôm đó, là tôi không tốt, tôi đã uống quá nhiều. Tôi thật sự rất sợ Cận tổng sẽ nổi giận, nhưng nghĩ kỹ lại, chắc rằng Cận tổng cũng đâu phải loại người không đùa được đúng không?”



Hiểu Kiều nói một cách chầm chậm mà bình tĩnh, nụ cười trên khóe môi ấy lạnh lùng đến tàn nhẫn, không còn hơi ấm của ngày thường. Đồng tử của Ngữ Ca từ từ thu hẹp rồi lại giãn ra, ánh mắt mang đầy sự không dám tin tưởng, sau đó, chuyển thành tia nhìn sắc bén.



“Cận tổng bảo là cần thời gian, cần thời gian để suy nghĩ gì nhỉ? Có phải kỹ thuật của tôi quá tệ, khiến Cận tổng thất vọng rồi không?”



Sắc mặt của Ngữ Ca tím xanh, giận quá hóa cười, cô cố sức nắm chặt tay lại để nó không run lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Hiểu Kiều như muốn tìm kiếm gì đó trên gương mặt ấy. Sự lo lắng và hoang mang trên đường đến đây hoàn toàn tan biến, trở nên nực cười, trái tim nay chỉ còn cảm giác rét lạnh như bị đẩy xuống băng động.



Hiểu Kiều không nói thêm nữa, cô mệt mỏi mà nhắm mắt lại. Như vậy là đủ rồi, thời cơ thích hợp, lý do thích đáng. Yêu chưa hề sâu đậm, sẽ không có tổn thương, lúc có được không hề hạnh phúc, thì khi mất đi, chớp mắt sẽ qua ngay thôi. Như vậy cũng tốt.




Im lặng rất lâu.



Khi một lần nữa mở mắt ra, trước mặt đã không còn ai. Hiểu Kiều thơ thẫn nhìn vào vị trí Ngữ Ca vừa đứng, có gì đó trong trái tim cô đang từ từ tan nát. Tại sao lại có thể… có cảm giác khó chịu hơn cả cơn đau của vết thương kia chứ?



Bà Kiều mở cửa phòng ra, thấy con gái đang cuộn người trên giường quay mặt vào trong. Bước tới gần, bà hốt hoảng vô cùng khi nhìn thấy dịch thuốc sớm đã truyền hết, mà máu truyền ngược từ tay Hiểu Kiều trở về chai thì đã lấp đầy ống dịch, nó nhuộm đỏ cả đôi mắt của bà.



“Hiểu Kiều, truyền dịch xong rồi sao không gọi y tá? Con nhìn máu kìa! Có phải vết thương lại đau không?”



Bà Kiều hối hả chạy tới giường bệnh ấn nút khẩn cấp rồi khom người nhìn con gái của mình.



Hiểu Kiều đang chau mày vào nhau, hai mắt khép chặt. Cô miễn cưỡng lắc đầu xem như đã trả lời mẹ.



“Con thấy chỗ nào không khỏe? Có phải truyền dịch quá nhanh không?”



“Mẹ, con muốn ngủ, con chỉ muốn ngủ một lúc thôi….”



Kiều Hiểu Kiều ngày thường bận rộn đến mức muốn nhìn thấy cô một phút cũng khó, thế mà lần này, do bị thương được nghỉ dưỡng ở nhà một thời gian, cô được hưởng thụ một lần cuộc sống cơm bưng nước rót sướng như tiên. Tuy nhiên, trong giấc mơ, cô cứ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ.



Tòa nhà của Cận Thị, phòng khách được bày trí trang nhã, cô đứng ở đấy như muốn chờ đợi gì đó, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Sau đó lại xuất hiện những hình ảnh quen thuộc, song tất cả đều bị mất đi một nửa. Không có mục tiêu, cô hoang mang, bất lực, không biết phải làm sao.



Giật mình tỉnh giấc, Hiểu Kiều sờ tay lên trán thở gấp gáp.




Nếu trái tim của con người có thể tuân thủ theo lý trí, thế gian e đã không có nhiều phiền não đến vậy.



Hiểu Kiều đứng dậy thay đồ, rồi mặc áo khoác phao ra đường.



Bầu trời buổi trưa chỉ có một màu trắng, không một áng mây, vậy mà có một cây non lại manh nha bên lề đường trong thời tiết thế này. Hiểu Kiều hít sâu một hơi, làm sạch không khí buồng phổi.



Cô vào tiệm bánh ngọt dùng một mẫu bánh kem rất ngon, rồi lại chạy vào KFC uống một ly nước trái cây to thật to. Cuối cùng, Kiều Hiểu Kiều rất hài lòng mà đứng dậy, kéo mũ len trượt tuyết xuống rồi chạy tới con hẻm nhỏ bên cạnh tòa nhà Cận Thị để… rình.



Chỉ nhìn một lúc, một lúc thôi. Hãy cho mình nhìn thấy cậu, mình có hơi nhớ cậu.



Trời không thuận ý người, mãi đến khi màn đêm buông xuống cô cũng không nhìn thấy Ngữ Ca. Ngẩng đầu lên, phòng làm việc ấy cũng không có ánh đèn mang cho cô niềm hy vọng.



Kiều Hiểu Kiều ngồi xổm xuống đất, giật giật hai sợi dây rút ở hai bên nón, vò đầu bức tóc mà suy nghĩ, nghĩ đến đầu cũng nhói đau. Kết quả rút ra là, dù gì cũng đã rình rồi, thôi thì rình đến cùng vậy.



Trước cửa “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, Kiều Hiểu Kiều đứng nấp trong bóng tối, nhìn Cận Ngữ Ca và một người đàn ông chào tạm biệt với nhau.



Cô biết người đó, đó là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cận Thị tại nước ngoài, bạn thời đại học của Ngữ Ca. Tính cách như Cận Ngữ Ca đáng lý sẽ không có liên hệ gì với người khác mới phải, song chỉ duy có anh chàng quốc tịch Pháp tóc vàng mắt xanh này lại rất gần gũi với cô. Người của công ty con không thể nào trường kỳ ở lại đây, Ngữ Ca và người đó cũng chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau, hơn nữa đa số đều vì công việc. Vấn đề là trong mắt người ngoài, mỗi một lần gặp nhau ấy đều có gì đó mập mờ.



Hiểu Kiều biết rõ những điều này, song khi nhìn thấy chàng trai lịch lãm cao ráo ấy hôn Ngữ Ca, cô vẫn đã quên mất việc mình đang trong thân phận kẻ rình rập, cô… đến gần quá rồi.



Ngữ Ca sau khi tiễn người đó đi, quay lưng lại thì liền nhìn thấy cô.



Hiểu Kiều có hơi khẩn trương, cô không hề chuẩn bị trước cho sự đối mặt này. Dẫu sao đi nữa cô đã làm những việc quá đáng, nói những lời quá đáng, mà việc quá đáng và lời quá đáng hợp lại với nhau, sẽ là quá đáng đến không thể tha thứ.



Nét mặt của Cận Ngữ Ca khi nhìn cô là không một chút cảm xúc, song cũng chỉ có một lúc thôi, Ngữ Ca đã buông một tiếng cười lạnh rồi quay người đi. Ngay cả một giây giằng co cũng không có, ma sai quỷ khiến sao đó, Kiều Hiểu Kiều đã bước theo Cận Ngữ Ca.



Đi một mạch lên đến nhà, Hiểu Kiều không hề rời mắt khỏi Ngữ Ca, cũng không cảm thấy có gì lạ. Tất cả vẫn như trước đây, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Cận Ngữ Ca vẫn lạnh lùng, và Kiều Hiểu Kiều cũng rất yên tĩnh.



Đợi khi cô chiến thắng trái tim đang đập như trống vỗ của mình để đến gần Ngữ Ca thì, rất bất ngờ, Cận Ngữ Ca không từ chối.



Đèn, mờ mờ ảo ảo; Hôn, dịu dàng nồng nhiệt. Hiểu Kiều say rồi, cô không ngờ lại nhận được sự đối đãi dịu dàng như vậy, người trong lòng cô không còn non nớt như lần trước nữa, mà trở nên chủ động và nhiệt tình. Đầu lưỡi giao nhau, thân thể cọ xát, Kiều Hiểu Kiều bị giam cầm bởi cảnh đẹp trước mắt, cô dường như đã nhìn thấy cảnh sắc diệu kỳ nhất.



Mà lãng quên rằng, phản ứng nên có của Cận Ngữ Ca.



Khi đưa đối phương lên đến đỉnh điểm, Hiểu Kiều ôm lấy Ngữ Ca còn đang rít thở, muốn hôn cô. Song, Ngữ Ca đang nằm ở bên dưới lại nhanh chóng lách đầu tránh khỏi, ánh mắt mê man tức thì trở nên sắc lạnh.



“Kỹ thuật của Kiều cảnh quan tiến bộ không kém nhỉ, có chăm chỉ luyện tập sao? Thật không ngờ lại có đạo đức nghề nghiệp đến thế.”



Hiểu Kiều sững người, nét mặt quyến luyến cũng trở nên đông cứng. Giây tiếp theo, cô bị đẩy mạnh ra nằm phịch qua một bên. Ngữ Ca ngồi dậy, khoác áo ngủ lên rồi đi vào phòng tắm.



Kiều Hiểu Kiều nằm yên bất động, vết thương trên vai bắt đầu rát đau do bị va chạm mạnh, song cũng không bằng cảm giác của cô lúc này. Là trả thù sao? Một Cận Ngữ Ca quyết đoán lãnh ngạo, làm sao chịu để cho bản thân rơi vào vị trí bị người khác sắp đặt? Giờ thì cô đã hiểu ý nghĩa của nụ cười lạnh lúc nãy rồi, đó là vũ khí vô hình, và sắc bén nhất.