Đường Một Chiều

Chương 33




Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình di động, do dự xem có nên ra ban công hay không.

Đi chính là dung túng anh, nếu không đi, với tính cách của anh thì không đến mức ném đá vào cửa kính, nhưng nói không chừng sẽ đứng ở dưới lầu gọi cô.

Mà ở trong toilet, Chu Nghiên đang đùa giỡn rất vui vẻ với con trai, thằng nhỏ vẫn luôn kêu mẹ ơi mẹ ơi trong video, chẳng hề biết mệt.

Trong lòng Lạc Táp vẫn chẳng thể an tĩnh được, tin nhắn của Tưởng Mộ Tranh lại đến, anh nói: 【 Còn một phút nữa. 】

Lạc Táp: 【Anh có biết là anh làm phiền người khác lắm không hả!】

Tưởng Mộ Tranh: 【 Nếu không làm phiền em thì quay đầu một cái là em sẽ quên mất anh ngay. Em ra chỗ cửa sổ sát ban công đi, anh nhìn một cái thôi, nhớ em. 】

Lạc Táp ấn tắt màn hình di động, anh nói lời âu yếm như hạ bút thành văn, nhưng lại chẳng hề đột ngột.

Do dự một lát, cô đứng dậy, tròng thẳng áo khoác dài vào bên ngoài áo ngủ.

Vùng ngoại thành gió lớn, khoảnh khắc cửa sổ mở ra, gió lạnh xộc thẳng vào, Lạc Táp đưa tay bắt lấy cổ áo, nhìn xuống phía dưới thăm dò.

Đèn đường không sáng mấy, nhưng cô vẫn thấy được Tưởng Mộ Tranh ở dưới tán cây khô. Anh đang dựa vào thân cây, lá trên cành gần như đã rụng hết, chỉ còn lác đác vài chiếc lá vàng phất phơ trong gió, lung lay sắp rụng.

Một tay Tưởng Mộ Tranh kẹp điếu thuốc, một tay cầm di động lắc lắc, ra hiệu cho cô nhận điện thoại.

Di động trong túi Lạc Táp rung lên, cô vốn định lui vào trong phòng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy di động ra ấn nghe.

Giọng điệu nhàn nhạt: “Còn muốn làm gì!”

Tưởng Mộ Tranh ngửa đầu nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Em không nhớ anh sao?”

Lạc Táp: “...”

Cách một màn đêm, dù anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn trừng mắt liếc anh một cái, cảnh cáo anh: “Còn nói bừa là tôi cúp điện thoại đấy!”


Tưởng Mộ Tranh cười, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cô. Anh kéo một hơi rồi chậm rãi phun ra làn khói. Không ai nói gì trong suốt thời gian đó.

Trong điện thoại rất im ắng, bên tai chỉ có tiếng gió xào xạc, đôi khi còn nghe được phòng ký túc xá kế bên truyền đến tiếng đồng nghiệp cười đùa hi hi ha ha.

Mấy đồng nghiệp nam ở lầu dưới ký túc xá thì thỉnh thoảng lại cất lên vài câu ca, giọng hát cũng xem như dễ nghe.

Trường bắn chìm trong bóng đêm, yên tĩnh mà ấm áp.

Lạc Táp cầm điện thoại trong tay, nhìn người phía dưới cửa sổ, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì lạ mà trước đây chưa từng có, bản thân cũng không nói rõ được.

Tưởng Mộ Tranh dập tắt tàn thuốc, ném thẳng xuống bên chân, anh nói vào điện thoại: “Anh ném tàn thuốc lung tung mà em mặc kệ không quản anh à?”

Lạc Táp: “...”

Trực tiếp cúp điện thoại.

Kéo cửa sổ lại, xoay người trở về phòng.

Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh có ý cười, tâm tình cực kỳ tốt, anh lại nhắn cho cô một tin: 【 Bên này lạnh hơn nội thành vài độ, ban đêm nhớ đắp chăn đàng hoàng. Anh ở phòng ngay tầng dưới của em, ngủ ngon. 】

Sau khi gửi đi, anh khom lưng nhặt tàn thuốc trên mặt đất lên, huýt sáo đi vào ký túc xá.

Khi anh trở về, Trình Diệc mới tắm nước lạnh xong. Chỉ có mùa đông khắc nghiệt anh ta mới không tắm bằng nước lạnh, những mùa khác thì đều giữ thói quen này.

Theo lời anh ta nói, dùng nước lạnh xối từ đầu xuống, cả người bình tĩnh lại, đại não cũng lý trí hơn.

Trình Diệc cầm khăn lông xoa xoa tóc, nhìn dáng vẻ vô lại của Tưởng Mộ Tranh, đã đoán được anh đi đâu.

“Gặp được người rồi?”

Tưởng Mộ Tranh: “Không phải tôi muốn gặp cô ấy, là cô muốn gặp tôi, tôi đưa đến cho cô ấy nhìn.”

Trình Diệc: “Giữ chút thể diện đi được không?”

Tưởng Mộ Tranh cười ha ha, tâm tình tốt, mặc kệ Trình Diệc mắng cái gì anh cũng thấy không sao cả.

Trình Diệc tựa vào mép giường, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc của mình, hỏi anh: “Cậu đây là muốn nói chuyện hẹn hò yêu đương với Lạc Táp thôi, hay là muốn nghiêm túc hướng tới xây dựng một gia đình nhỏ?”

Tưởng Mộ Tranh bắt đầu cởi đồ huấn luyện ra, chuẩn bị đi tắm rửa. Anh liếc liếc nhìn Trình Diệc: “Cậu nói xem?”

Trình Diệc chầm chậm nói: “Cái này khó mà nói được, trước kia chính cậu đã nói cưới vợ sinh con đều rất vô nghĩa; còn phụ nữ ấy mà, gặp được người vừa mắt thì nói chuyện yêu đương là được rồi.”

Tưởng Mộ Tranh lấy áo ngủ: “Đó không phải bởi vì chưa gặp được Lạc Lạc sao.”

Vừa nói, anh vừa đi về phía nhà tắm.

“À.”

Trình Diệc lắc đầu, duỗi cánh tay dài ra, lấy báo ngày hôm nay ở trên đầu giường tới lật xem.

Khi anh ta sắp xem xong báo, Tưởng Mộ Tranh cũng tắm xong đi ra tới.

Điều kiện của ký túc xá đơn sơ nhưng còn khá hơn nhiều so với lúc trước khi ở trong quân đội.

Hai người cũng không xem di động, sau khi tắt đèn thì có được thời gian nằm tâm sự hiếm hoi như ngày xưa.

Tưởng Mộ Tranh hỏi ngày mai Phó Duyên Bác đến đây làm những gì. Trình Diệc gối tay lên sau đầu: “Kiểm tra công tác định kỳ, bắn súng cũng có kiểm tra hằng năm. Nhưng đây là lần tập huấn đầu tiên sau khi cậu ta nhậm chức, nên tới đây xem thử.”

Tưởng Mộ Tranh lại hỏi: “Sẽ yêu cầu bọn Lạc Táp bắn bia ngay tại chỗ à?”

Trình Diệc: “Chắc chắn rồi.”

Cho nên anh ta mới phát sầu đây.

Lạc Táp à Lạc Táp, sầu chết anh ta rồi.

Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì mà gật gật đầu, tán gẫu cùng Trình Diệc cũng có vẻ lơ đãng, nghĩ ngợi đến chuyện khác.

Hàn huyên được một lát thì phía Trình Diệc liền im ắng.

Tưởng Mộ Tranh nói gì đó nhưng anh ta không tiếp lời, ngay sau đó chính là tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Tiếng ngáy quá lớn, Tưởng Mộ Tranh không ngủ được, duỗi chân đá Trình Diệc một cái. Trình Diệc lầm bầm một tiếng, xoay người, tiếp tục ngủ.

Bởi vì nằm nghiêng người nên tiếng ngáy nhỏ đi không ít.

Tưởng Mộ Tranh lấy cái bật lửa từ bộ quần áo huấn luyện ở đầu giường ra, là cái mà Lạc Táp mua cho anh.

Nhàn rỗi không có việc gì, anh bật nó lên. Căn phòng tối đen lập tức bị một ngọn lửa nhỏ bé thắp sáng, ngọn lửa màu cam với ánh xanh viền quanh.

Đẹp không sao kể xiết.

Sáng sớm hôm sau.

Lạc Táp lại gặp Tưởng Mộ Tranh lần nữa ở nhà ăn. Anh từ cửa đi vào, cô ăn xong bữa sáng đang chuẩn bị ra trường bắn, hai người cũng không chào hỏi gì. Khi đi qua sát vai, lòng bàn tay cô đột nhiên bị cào nhẹ, ngưa ngứa.

Cô quay phắt đầu lại, Tưởng Mộ Tranh đã đi qua, nhưng lại tạo một cái dấu tay thắng lợi (️) ở sau lưng cho cô xem.

Lạc Táp: “...”


Thật muốn tiến lên hai bước đá chết anh.

Chu Nghiên quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Lạc Táp: “Không có gì, nhìn anh ta là khó chịu.”

Chu Nghiên nhỏ giọng đề xuất ý đồ xấu cho cô: “Nếu thật sự nhìn anh ta khó chịu quá thì buổi tối hẹn anh ta ra, chụp bao tải lên đầu rồi tẩn anh ta một trận ra trò. Tớ bảo đảm anh ta sẽ không dám đánh trả.”

Lạc Táp: “...”

Buổi sáng khi huấn luyện đến một nửa thì đột nhiên trường bắn ồn ào náo động lên.

Bọn Lạc Táp nhìn lại theo tiếng ồn. Ặc, là lãnh đạo tới kiểm tra công tác, Trình Diệc đã ra tiếp đón.

Nhìn lướt qua đám người, Lạc Táp thấy được Phó Duyên Bác đứng ở vị trí chính giữa. Khác với hai lần gặp mặt trước, hôm nay anh mặc đồng phục cảnh sát, phong độ uy nghiêm đã lan từ cửa ra khắp cả trường bắn.

Đồng nghiệp nữ ở xung quanh đang châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Lạc Táp còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Phó Duyên Bác, cô vội chuyển tầm nhìn, điều chỉnh lại hô hấp, nhìn bia giấy nơi xa mà bắt đầu tuyệt vọng.

Xấu hổ trước mặt Tưởng Mộ Tranh thì cũng thôi đi, nhưng lỡ như lát nữa Phó Duyên Bác muốn kiểm tra đột xuất kỹ thuật bắn súng của bọn họ, vậy chẳng phải là cô sẽ làm mất mặt người cha già của mình sao?

Huấn luyện bắn súng hằng năm, cũng là từng năm không bắn trúng bia nên bị đội sổ, tìm hết ngành công an của cả nước, phỏng chừng cũng chỉ có mình cô 'được' như vậy.

Bách phát bách trượt của cô cũng tạo nên huyền thoại y như bách phát bách trúng của người ta.

Lạc Táp không thể không nghĩ nhiều. Ngày thường cha cô đã rất khắc nghiệt với cấp dưới, đối với những người học việc thì chắc chắn là khỏi cần phải nói. Lúc trước Phó Duyên Bác đi theo cha cô, khẳng định là phải chịu khổ không ít, bây giờ thì mười năm luân hồi tới rồi.

Bên kia lãnh đạo đã phát biểu ngắn gọn xong, quả nhiên, kế tiếp Phó Duyên Bác muốn xem thành quả huấn luyện của ngày hôm qua.

Huấn luyện viên Trình Diệc lên tiếng, năm người một nhóm đồng thời bắn súng. Lạc Táp đứng sát ở bên cạnh anh, là nhóm cuối cùng. Cô hít sâu vào, trong lòng thấp thỏm bất an.

Khi đến lượt của nhóm Lạc Táp, đã là hơn mười phút sau.

Phó Duyên Bác cùng nhóm nhân viên đã dời bước đến bên này. Mặc kệ ở đâu thì người xinh đẹp cũng sẽ đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác.

Lúc này Lạc Táp càng thấy căng thẳng hơn.

Cơ bản là Trình Diệc không ôm hy vọng gì với cô, cũng may là vẻ ngoài của cô không tệ, mọi người cười vui hai tiếng rồi sẽ qua.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, da đầu Lạc Táp tê dại. Trình Diệc hạ khẩu lệnh, các cô lên đạn, nhắm chuẩn, bóp cò súng.

Động tác liền mạch lưu loát.

Nếu như chỉ xem trên mặt hình thức thì động tác của Lạc Táp là xinh đẹp nhất. Có điều sau khi đạn ra khỏi vỏ, tiếng súng vang lên, người ta nhìn lên bia giấy thì đều phải nhếch môi cười.

Khi Phó Duyên Bác nhìn đến thành tích của Lạc Táp thì khóe miệng giật giật.

Đã nhiều năm rồi anh không thấy được có người bắn bia mà không hề trúng bia, không biết khi sư phụ nhìn thấy con gái cưng của ông bắn súng như vậy thì sẽ có cảm tưởng thế nào.

Sau đó, anh quy kết là vì Lạc Táp căng thẳng nên mới vậy, rốt cuộc là bọn họ ngầm quen biết nhau.

Trình Diệc không đợi người khác mở miệng đã giành lời trước, nửa đùa nửa thật mà quở trách Lạc Táp một phen, nhưng ý bênh vực người mình đã quá rõ ràng, người khác cũng không tiện nói thêm gì.

Trong đám người không biết là ai ồn ào lên, nói là không dễ dàng gì mới có được cơ hội này, muốn được nhìn thấy kỹ thuật bắn súng siêu phàm của Phó cục trưởng.

Mỗi năm ngành công an bọn họ đều có đại hội kỹ năng thực chiến, Phó Duyên Bác đạt được giải quán quân rất nhiều lần.

Lạc Táp không khỏi dùng khóe mắt liếc qua Phó Duyên Bác một cái. Cô bắn súng xếp nhất từ dưới lên, còn anh là quán quân??

Loại đả kích này, khó có thể miêu tả được.

Phó Duyên Bác không cự tuyệt, mỉm cười nói đã lâu không cầm súng, có chút không quen, anh ta duỗi tay, nói với Lạc Táp: “Cho tôi mượn dùng súng của cô.”

Lạc Táp đưa khẩu súng cho anh ta, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói, liếc nhìn đối phương một cái, cũng không có cảm xúc dư thừa gì.

Phó Duyên Bác bảo nhân viên công tác lấy bia di động đến, bia cố định 25m là quá đơn giản với anh ta, không hề có tính thử thách.

Súng đã lên đạn, anh ta còn bớt thời giờ ra nói với Lạc Táp: “Bắn bia cần có kỹ thuật, nhưng kỹ thuật cần thiết nhất chính là chuyên tâm, thả lỏng bản thân.”

Lạc Táp nghiêm túc lắng nghe, không khỏi gật đầu.

Toàn bộ đại đội hai đều vây lại đây để chiêm ngưỡng kỹ thuật bắn súng của Phó Duyên Bác.

Lạc Táp còn chưa kịp chú ý thì, ‘đoàng đoàng đoàng’ mấy tiếng súng đã vang lên.

Tiếng súng vang lên xong, người chung quanh hò hét vỗ tay, toàn bộ đều trúng hồng tâm.

Phó Duyên Bác nhờ Trình Diệc thay đổi băng đạn một lần nữa, đưa khẩu súng lại cho Lạc Táp: “Thử lại một lần đi, bắn năm phát liên tục trong một lần.”

Lạc Táp ngẩn ra, đờ đẫn tiếp nhận lại khẩu súng ngắn.

Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là Phó Duyên Bác cho cô cơ hội biểu hiện, vừa rồi cô bắn không trúng bia, nhiều người đều đang nhìn mà chê cười cô.

Đại khái cảm thấy không có ai còn ngốc hơn cô.

Hiện tại Phó Duyên Bác bảo cô bắn năm phát liên tục là muốn cho cô ra oai một chút, nhưng Phó Duyên Bác không hề biết rằng không phải bởi vì khẩn trương nên cô mới bắn trượt, là thật sự do... tay cùi.

Lạc Táp vô ý thức cắn cắn môi, Trình Diệc nhìn ra cô căng thẳng, vừa rồi chỉ là đoàn người đứng gần nhìn thấy, hiện tại chính là toàn bộ đại đội hai đều đang vây xem.

Bắn tốt, cô lật lại được hình tượng.

Bắn không trúng bia, cô sẽ hoàn toàn trở thành đề tài câu chuyện cho người khác khi rảnh rỗi.

Nhưng Phó Duyên Bác đã lên tiếng, hiện tại không còn đường quay đầu nữa rồi.

Chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.

Trình Diệc nhìn Lạc Táp khẩn trương, chính anh ta cũng không khỏi sốt ruột, thầm mắng Tưởng Mộ Tranh một phen, ngày thường thì dính như keo, đến thời khắc mấu chốt lại không biết lượn đi nơi nào rồi.

Cơ hội để biểu hiện tốt như thế này, cậu ta cứ vậy mà bỏ lỡ mất sao.

Nhân viên công tác thu bia di động vào, lại gắn bia giấy lên.

Tất cả công tác chuẩn bị đã ổn thoả, mọi người chỉ còn chờ Lạc Táp ngắm bắn.

Lạc Táp điều chỉnh tốt nhịp thở, việc đã đến nước này, chỉ có thể bất chấp tất cả, còn kết quả như thế nào, cô cũng không quản được.

Tựa như Tưởng Mộ Tranh nói vậy, không ai có khả năng am hiểu tất cả mọi thứ.

Cô không cần để ý ánh mắt của người khác.

Chu Nghiên đứng bên cạnh còn khẩn trương hơn cả Lạc Táp, đưa tay che mắt không dám nhìn, trong lòng cầu nguyện tốt xấu gì Lạc Táp cũng có thể bắn trúng vào bia, cho dù trúng vòng một thôi cũng được rồi.

Lạc Táp ngừng thở, nhắm chuẩn, bóp cò.

Tiếng súng vang lên.

Sau khi Phó Duyên Bác nghe tiếng, chân mày nhíu lại.

Toàn bộ năm phát súng được bắn xong, người vây xem sửng sốt, không thể tin tưởng mà nhìn nhân viên công tác xé bia giấy mang tới đây.

Mỗi phát súng đều trúng hồng tâm.

Đều là vòng số 10.

Ngay cả Trình Diệc cũng ngây người, anh chớp chớp mắt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng lại không nói nên lời là khác thường ở đâu, bởi vì vừa rồi thật sự dán lên cái bia giấy lành lặn, mà sau khi cô bắn xong thì nó đã bị lủng.

Tất cả mọi người ở đây đều thấy một màn này, không thể nào là giả.

Mãi cho đến khi Chu Nghiên dẫn đầu vỗ tay hoan hô, mọi người mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Đảo ngược lời nói, thì ra Lạc Táp là thâm tàng bất lộ, ngày thường bắn không trúng bia đều là cố ý.

Mọi người anh một câu tôi một câu, mồm năm miệng mười lên, quả thực thổi phồng cô thành súng thần.

Lạc Táp: “...”

Vẫn như đang nằm mơ.

Cô biết ngẫu nhiên một phát trúng hồng tâm thì có khả năng là may mắn, nhưng mỗi phát đều bắn trúng thì không có khả năng.

Phó Duyên Bác như suy tư gì nhìn một vòng xung quanh trường bắn, tầm mắt dừng lại hai giây ở phía sau đài điều khiển, rồi lặng lẽ thu hồi lại.

Anh ta quá mẫn cảm với tiếng súng, vừa rồi sau khi Lạc Táp bắn ra, tiếng súng vang lên nghe như đồng thời, nhưng thật ra vẫn có chênh lệch thời gian.

Đạn xuyên qua hồng tâm không bay ra từ súng của Lạc Táp, là từ một khẩu súng khác.

Mà kỹ thuật bắn súng của người đó còn cao hơn cả anh ta.

Dùng súng trường cỡ nhỏ bắn ra cùng lúc với Lạc Táp.

Người chung quanh còn đang sôi nổi thảo luận về kỹ thuật của Lạc Táp, Phó Duyên Bác cách Lạc Táp gần nhất, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe được mà hỏi cô: “Tưởng Mộ Tranh có ở trường bắn không?”

Lạc Táp ngây người một lúc, đột nhiên Phó Duyên Bác hỏi như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, cũng không giấu giếm, cô gật đầu.

Phó Duyên Bác hơi hơi gật đầu. Vậy là đúng rồi, mấy phát súng kia là Tưởng Mộ Tranh bắn, từ phía sau đài điều khiển kia.

Anh ta nói với Lạc Táp: “Là Tưởng Mộ Tranh bắn.”

Lạc Táp khiếp sợ không nói nên lời.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh ~

Ngày thứ tư theo đuổi vợ của tôi:

1. Lì lợm la liếm đi gặp Lạc Lạc nhà tôi, xem như gặp được cực kỳ thuận lợi, tôi cảm thấy hẳn là cô ấy cũng rất muốn gặp tôi O(∩_∩)O~

Trình Diệc còn nói tôi không cần mặt mũi, có xấu hổ hay không thì liên quan cái rắm gì tới cậu ta. Tôi thích đưa mặt cho vợ tôi dẫm đấy thì sao nào, ai quản được nào? ╭(╯^╰)╮

2. Biết là vợ tay cùi, mỗi lần bắn còn chẳng trúng được bia giấy, cho nên muốn thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của cô ấy, cũng để cô ấy được nhướng mày hất hàm trước mặt đồng nghiệp một phen.

Cũng không biết sau khi Lạc Lạc bắn bia xong sẽ nói gì với tôi. Lỡ như, lỡ như cô ấy muốn thổ lộ với tôi thì sao? Tôi có nên đồng ý ngay? Hay nên rụt rè một chút? Rối rắm quá đi à ╭(╯^╰)╮

PS: Tưởng Mộ Tranh: Các cô gái, đêm nay các cô để lại lời nhắn cho tôi là được rồi, đừng điên cuồng gọi cho tôi nữa. Tôi phải duy trì cho di động luôn rảnh, chờ vợ tôi thổ lộ. Lỡ như đường dây bận, bỏ lỡ mất điện thoại của vợ tôi, tôi sẽ ăn vạ các cô →_→