Đường Một Chiều

Chương 24




Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh đánh thức đúng 6 giờ rưỡi sáng, anh còn đúng giờ hơn cả chuông báo thức, nhưng cũng phiền nhiễu hơn cái chuông báo kia nhiều.

Chỗ tốt của chuông báo thức trên di động là cho dù nó có vang lên, cô sẽ ấn tắt rồi lại có thể tiếp tục nướng thêm vài phút.

Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì không ngừng gõ cửa.

“Lạc Lạc?”

“Lạc Lạc!”

“Dậy đi!”

Lạc Táp đưa tay bịt lỗ tai, bên ngoài vẫn gọi cô, bám riết không tha.

Bị quấy phá cũng không ngủ được, cô đáp vọng ra: “Biết rồi!”

Giãy giụa ngồi dậy.

Bởi vì hôm nay sẽ nhảy dù, Tưởng Mộ Tranh nói phải ăn sáng sớm, chờ đồ ăn tiêu hóa rồi mới nhảy, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái.

Tưởng Mộ Tranh nghe cô đáp lại, lúc này mới ngừng gọi.

Anh ngồi lại trên sô pha xem tin tức.

Hai mươi phút sau Lạc Táp ra tới, Tưởng Mộ Tranh cất di động đi, nhìn trên dưới đánh giá cô vài lần, hỏi: “Không phải tối hôm qua ngủ rất sớm sao?”

Không đến 9 giờ cô đã về phòng riêng.

Lạc Táp: “Ừ.”


Không nói thêm lời nào, cô nhét điện thoại vào trong túi, đi ra ngoài.

Kỳ thật tối hôm qua đến mãi khuya cô mới ngủ, vẫn luôn chơi game, đối phương PK cô thê thảm, thảm đến mức cô chưa hề thắng ván nào.

Mọi người trong đội đều ức chế, cô lại càng buồn bực.

Tưởng Mộ Tranh theo sau cô đi ra ngoài, “Buổi sáng huấn luyện viên sẽ nhảy dù với em, buổi chiều thì em sẽ tự nhảy một người, huấn luyện viên cũng sẽ nhảy theo em.”

Lạc Táp quay đầu lại liếc anh một cái: “Anh cũng sẽ lên máy bay?”

Hai ngày này anh vẫn luôn đi theo bên cạnh, đôi khi cô sẽ phân tâm, cho nên khi nhảy dù cô không muốn nhìn thấy anh.

Tưởng Mộ Tranh cười: “Muốn anh nhảy với em hả?”

Lạc Táp không lên tiếng, lại làm động tác nhấc chân.

Ở mặt này đương nhiên tốc độ phản ứng của Tưởng Mộ Tranh còn nhanh hơn cả cô, biết cô muốn làm cái gì, anh không trốn mà đưa chân phải qua: “Muốn dẫm, muốn đá tùy em.”

Lạc Táp: “...”

Tự ngược đãi mình.

Cô không chút do dự đá xuống, nhưng không đá vào đùi phải của anh.

Tưởng Mộ Tranh khom lưng vỗ vỗ ống quần bên chân trái, xoa xoa chỗ bị cô dùng sức đá kia. Cô nàng này có khuynh hướng bạo hành gia đình à? Sau khi cưới về chả lẽ mỗi ngày anh đều sẽ bị đánh?

Nghĩ đến chuyện cưới cô, anh trố mắt một chút, rồi sau đó lại cong cong khóe miệng.

Đi vào nhà ăn, thời điểm này cũng chưa có mấy người xuống dùng bữa.

Lạc Táp cầm khay đựng, loanh quanh trong khu chọn đồ ăn, suy xét đến lát nữa phải nhảy dù, không nên ăn quá no, cô lấy một ít món ăn sáng kiểu Tây. Đầu bếp ở bên cạnh đang chiên trứng, cô đi vòng qua, khi nhìn thấy trứng luộc nước trà thì cô do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn không lấy.

Lạc Táp lấy đồ ăn xong thì đi tìm Tưởng Mộ Tranh, anh đã ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, cô nâng bước nhanh hơn đi qua đó.

Sau khi ngồi xuống cô mới phát hiện, Tưởng Mộ Tranh đã lột xong trứng trà rồi. Anh tự ăn lòng đỏ trứng, cái đĩa đựng lòng trắng trứng thì đặt bên chỗ của cô.

Lạc Táp cũng không làm ra vẻ, nói tiếng cảm ơn.

Tưởng Mộ Tranh chỉ nhàn nhạt đáp ‘ừ’.

Hai người bắt đầu cúi đầu ăn cơm, thật sự làm được 'ăn không nói'.

Lạc Táp vốn trầm mặc ít lời, sau này khi đến với Tưởng Mộ Tranh thì cô vẫn như vậy. Thỉnh thoảng sẽ nhõng nhẽo chút ít, nhưng Tưởng Mộ Tranh không hài lòng. Anh ôm cô, hôn cô, quấn lấy cô, bắt cô làm nũng với anh.

Nhiều năm sau Lạc Táp nhớ lại, nơi cô làm nũng nhiều nhất là trên giường. Bởi vì nếu không làm nũng, Tưởng Mộ Tranh sẽ không buông tha cho cô...

Người đến dùng bữa nhiều lên, nhà ăn dần dần náo nhiệt hẳn, nhưng chỉ có chỗ của bọn họ là quạnh quẽ không thôi, giống như mùa đông khắc nghiệt.

Tưởng Mộ Tranh ngước mắt, thoáng nhìn cô, nói: “Khi em còn nhỏ, có phải bị dì Du nhốt trong tủ lạnh, không cẩn thận nhốt đến lạnh xương luôn rồi chăng?”

Sự lạnh lùng của cô là toát ra từ trong xương tủy.

Không giống như người cố ý giả thanh cao lạnh lùng, cô chỉ cần không cười không nói lời nào thì đã đủ để có thể đông chết người bên cạnh.

Lạc Táp: “Ừ, ở trong tủ lạnh tu luyện chín chín tám mươi mốt ngày.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Chính anh tự làm mình nghẹn họng.

Lạc Táp uống sữa bò, suy nghĩ vấn đề vừa rồi Tưởng Mộ Tranh mới nói. Từ nhỏ đến lớn người khác đều nói cô như vậy, nói nhìn qua thì thấy cô không dễ ở chung.

Thật ra ngoại trừ việc không thích nói chuyện cho lắm, có lẽ do việc cha mẹ ly dị khi cô còn bé, những mặt khác thì cô cảm thấy tính cách của mình vẫn xem như bình thường. Lúc ở cùng bạn bè có thể là im lặng trầm mặc, nhưng khi ở trước mặt người nhà cô vẫn sẽ làm nũng, cũng sẽ tùy hứng.

Còn vẻ bề ngoài nhìn lạnh như băng này, đó không phải lỗi của cô.

Cô buông ly sữa bò, dùng khăn giấy bọc sandwich rồi cầm lên ăn, thỉnh thoảng sẽ quét mắt một vòng quanh nhà ăn nhộn nhịp. Cô lại thấy người phụ nữ hôm trước gặp ở thang máy một lần nữa ở phía cửa.

Người phụ nữ kia cũng đang nhìn qua bên này, ánh mắt hai người tiếp xúc một giây rồi lập tức tách ra.

Khi Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh ăn xong rời khỏi nhà ăn thì vừa khéo chạm mặt Ân Duyệt cũng dùng xong bữa sáng. Tưởng Mộ Tranh chủ động chào hỏi cô ta: “Chào buổi sáng, còn chưa về à?”

Hôm nay là thứ hai, những người đến nhảy dù đã đi về từ chiều hôm qua cả rồi.

Ân Duyệt: “Tôi muốn ở đây thêm một thời gian để thi bằng lái trực thăng.”

Khoảng thời gian trước cô ta đột nhiên nghiện máy bay trực thăng, nhìn người khác lái cảm thấy quá ngầu, đúng lúc bạn trai đi công tác, cô một mình nhàn rỗi lại nhàm chán, liền đến câu lạc bộ của Giang Đông Đình học.

Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu: “Rất không tệ.”

Lúc này Lạc Táp mới giật mình nhận ra vì sao người phụ nữ này sẽ dùng ánh mắt đặc biệt để nhìn cô, thì ra là quen biết với Tưởng Mộ Tranh.

Cô cũng không có gì để nói cùng họ, tính nhấc bước đi trước thì bỗng nhiên Ân Duyệt chuyển đề tài đến trên người cô. Ân Duyệt khẽ nhếch cằm, cười nói với Tưởng Mộ Tranh: “Cũng không giới thiệu một chút à.”

Tưởng Mộ Tranh: “Lạc Táp.”

Sau đó lại đơn giản giới thiệu Ân Duyệt một chút.

Lạc Táp và Ân Duyệt nhìn nhau cười nhàn nhạt, xem như đã chào hỏi qua.

Ân Duyệt còn phải vội đi học, không nói được mấy câu đã vội vàng rời đi.

Lạc Táp nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh: “Cô ấy thích anh?”

Tưởng Mộ Tranh không quan tâm chuyện đó: “Không để ý đến.”

Ngừng lại, giải thích thêm một câu: “Cô ấy có bạn trai rồi.”

Cái đề tài này vụt qua, hai người đi về phía sân huấn luyện.

Con đường đi đến sân huấn luyện phải băng qua một khu vườn nhỏ. Mùa này, từng tán lá cây vàng khô rơi rụng xuống đầy đất. Nhân viên vệ sinh còn chưa kịp đến quét tước, đạp lên đống lá rụng, có cảm giác tiêu điều của mùa đông.

Lá rụng ẩm ướt, thường thì sương sẽ tan sớm nhưng bây giờ đang rất lạnh nên sương vẫn còn đọng lại.

Lạc Táp cắm hai tay vào túi, như đang tự hỏi gì đó, sau lại nghiêng mặt hỏi anh: “Nơi này của Giang Đông Đình còn có thể huấn luyện thi bằng lái trực thăng à?”

Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, anh ta và bạn bè hợp tác kinh doanh công ty hàng không thông dụng. Ở đây không chỉ có câu lạc bộ nhảy dù, còn có câu lạc bộ bay cao cấp.”

Lạc Táp thuận miệng hỏi: “Bằng lái máy bay trực thăng có dễ thi không?”

Tưởng Mộ Tranh nghiêng đầu dùng khóe mắt nhìn cô: “Sao vậy? Em muốn thi?”

Lạc Táp: “Hỏi một chút thế thôi, muốn thi cũng không có thời gian.”

Tưởng Mộ Tranh: “Em không cần thi.”

Lạc Táp: “??”

Tưởng Mộ Tranh: “Anh biết lái.”

Lạc Táp: “...”

Cô cười châm chọc:“Anh biết lái có liên quan gì tới tôi?”

Hiện tại tâm trạng Tưởng Mộ Tranh đã khá hơn nhiều, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng chỉ nghe qua rồi lựa chọn quên đi điều không thích, anh nói: “Hiện tại thì không liên quan.”

Nhưng về sau sẽ có.

Lạc Táp nghiêng mặt liếc anh một cái, bước chân nhanh hơn đi về phía huấn luyện viên.

Tưởng Mộ Tranh không theo sau, sợ khi cô nhảy dù trong lòng có gánh nặng, cũng không có ý định theo lên máy bay.

Hôm nay thời tiết khá tốt, bầu trời trong xanh, ít mây.

Nhưng gió lớn một chút so với hôm qua, hẳn là cũng không ảnh hưởng gì.

Anh ngồi trong khu nghỉ ngơi ở phía bên kia đợi một lát, sau khi huấn luyện dặn dò Lạc Táp những việc cần chú ý xong, anh lại trao đổi đơn giản với huấn luyện viên một chút, xong xuôi mới yên tâm rời đi.

Trở về cũng không có việc gì làm, anh liền đi tìm Giang Đông Đình.

Giang Đông Đình đang ở bên chỗ câu lạc bộ bay nói chuyện phiếm với Ân Duyệt, do huấn luyện viên của Ân Duyệt có cuộc họp đột xuất, cô liền chạy tới văn phòng của Giang Đông Đình chơi.

Ân Duyệt nói với anh vừa rồi khi ăn sáng gặp Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh.

Giang Đông Đình nhấn gửi đi thư xin lỗi Chu Tuyền, hiện tại anh chẳng còn kế sách gì có tác dụng, chỉ biết mỗi ngày rập khuôn viết cho cô một email, tất cả đều không ngoại lệ, nói rằng anh cần cô.

Gửi đi xong, anh khép notebook lại, lúc này mới rảnh để nói chuyện với Ân Duyệt, hỏi cô: “Cảm thấy Lạc Táp thế nào?”

Ân Duyệt: “Nhìn qua rất lạnh lùng.”

Chính cô cũng xem như là kiểu phụ nữ cao ngạo, nhưng vẫn không có cái khí chất lạnh lùng như kiểu của Lạc Táp.

Giang Đông Đình: “Ừ, ấn tượng đầu tiên cô ấy tạo cho người khác đều là như thế này, đại khái do mặt mày lạnh lùng, chứ thật ra cũng tốt. Có điều rất mạnh bạo, đánh người cũng không hề nương tay chút nào cả.”

Ân Duyệt bắt giữ được trọng điểm chính là: “Anh bị Lạc Táp đánh rồi?”

Giang Đông Đình hàm hồ cho qua, nói là trước đây đã nhìn thấy cô ấy đánh người khác.

Ngay sau đó anh chuyển đề tài: “Em nghĩ gì mà tìm bạn trai ở tận Thiên Tân vậy? Chạy hai nơi không mệt hả? Trong vòng bạn bè nhiều như vậy, tùy tiện chọn một người là được mà.”

Ân Duyệt: “Thân thể mệt còn đỡ hơn mệt tâm, em không ăn no rửng mỡ mà tìm một vị đại gia để hầu hạ anh ta đâu. Mấy tên chơi chung với tụi mình, có tên nào không cảm thấy bản thân là con trời đâu chứ?”

Giang Đông Đình cười: “Em nhìn Lạc Lạc nhà người ta kìa, còn không phải tìm vị đại gia đến hầu hạ cô ấy đó sao.”

Ân Duyệt nhún nhún vai: “Không có mệnh tốt như cô ấy.”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, giống như người gõ cửa không có kiên nhẫn, Giang Đông Đình nói: “Đại gia tới.”

Ân Duyệt tò mò: “Sao anh biết là Tưởng Mộ Tranh?”

Giang Đông Đình: “Trừ bỏ cậu ta, ai dám gõ cửa phòng anh kiểu đấy?”

Ngay sau đó Ân Duyệt đứng lên: “Các anh nói chuyện đi, em đi trước.”

Cô đứng dậy đi mở cửa cho Tưởng Mộ Tranh. Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, cô giải thích: "Vừa rồi huấn luyện viên bận họp, tôi đi học đây."

Tưởng Mộ Tranh chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì khác.

Thuận tay đóng cửa lại.

Giang Đông Đình rót một ly nước cho anh, lười biếng ngồi xuống đối diện, “Nghe nói hiện tại rất thịnh hành bảo mẫu nam, một tháng cậu có thể lãnh bao nhiêu?”

Cười cười, lại hỏi: “Bình thường Lạc Lạc có cho cậu tiền boa không?”

Tưởng Mộ Tranh cầm ly nước lên, liếc anh ta một cái, cho một ánh mắt cảnh cáo.

Giang Đông Đình bắt tréo chân, làm như không thấy: “Tuy rằng tôi và Lạc Lạc cũng đã mấy năm không gặp, nhưng tôi cảm thấy, tôi vẫn có thể xem như là hiểu biết cô ấy, hẳn là cô ấy sẽ thích Phó...”

Anh suy nghĩ lại cái tên, “Hẳn là sẽ thích Phó Duyên Bác. Chú Phùng làm cảnh sát hình sự mà, nghe Ân Duyệt nói trước đây Phó Duyên Bác ở Cục Điều tra hình sự.”

Tưởng Mộ Tranh ngẩng đầu: “Đây là anh đang thèm ăn đòn hả?”

Giang Đông Đình: “Quên lời đã nói trước đó rồi sao?”

Hứa hẹn là sẽ không bao giờ đánh anh ta, bởi vì đêm đó anh ta cho phòng y tế tạm thời đóng cửa nghỉ ngơi.

Tưởng Mộ Tranh buông ly nước: “Tự tôi sẽ không ra tay, nhưng chưa nói không cho người đánh anh.”

Giang Đông Đình: “...”

Anh ta thức thời nói sang chuyện khác, hỏi đến dự án nước ngoài đang tiến hành gần đây, “Khi nào thì chia cho tôi một chút canh (thứ béo bở), tôi cũng muốn làm.”

Tưởng Mộ Tranh: “Chậm rồi.”

Giang Đông Đình: “Có ý gì?”

Tưởng Mộ Tranh: “Đã đồng ý hợp tác với Sở Nhất Sơn.”

Giang Đông Đình quét một vòng ở trong đầu, không quen biết người này. Hoặc là không ở trong vòng luẩn quẩn này của bọn họ, hoặc chính là không đủ gây ấn tượng.

Cơ bản là bọn họ đều quen biết những người làm kinh doanh lớn, dù có không thân, cũng đều nghe qua cả.

Tưởng Mộ Tranh nói: “Sở Nhất Sơn là cha dượng của Lạc Táp.”

Giang Đông Đình: “À, thì ra là chồng hiện tại của dì Du à. Công ty của bọn họ tên gì? Quy mô tương đương chứ? Tôi chưa nghe qua tên Sở Nhất Sơn bao giờ.”

Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, năm trước mới vừa đưa ra thị trường một công ty, thực lực tài chính không tính là quá hùng hậu, có điều mấy chuyện đấy đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi. Chủ yếu là một số triết lý kinh doanh của dì Du hợp với tôi.”

Giang Đông Đình cười ha ha: “Tưởng Mộ Tranh, khi cậu nói lời này, trong lòng có tự thấy nó ảo quá không hả? Nếu không phải vì Lạc Lạc thì cho dù triết lý kinh doanh của dì Du có hợp ý cậu đến đâu đi nữa, sợ là cậu cũng sẽ không suy xét đâu nhỉ?”

Tưởng Mộ Tranh híp mắt lại, Giang Đông Đình biết điều lại một chút, nhưng vẫn nhịn không được muốn cười, hỏi anh: “Khi nào bắt đầu khởi công dự án?”

Tưởng Mộ Tranh: “Phải đến mùa xuân sang năm, thủ tục còn đang đợi chính phủ địa phương phê duyệt, phỏng chừng trước hay sau Tết âm lịch là có thể thông qua toàn bộ.”

Giang Đông Đình: “Lần này cậu muốn dựng bao nhiêu kho dầu ở bên đó?”

Tưởng Mộ Tranh: “Tám kho dầu chính.”

Giang Đông Đình: “Ặc, lượng công trình này không hề nhỏ.”

Sau đó lại trêu ghẹo: “Hiện tại không chỉ có trong nước mà quốc tế đều giảm giá dầu mỏ. Tôi nghi sau này cậu phải bán tháo mấy cái kho đó quá. Đúng rồi, khi nào thì cho tôi dầu miễn phí đây, mấy ngày nay Lạc Táp đều dùng riêng chuyên cơ, đã đốt bao nhiêu dầu thì trong lòng cậu tự hiểu rõ đi?”

Tưởng Mộ Tranh: “Không có gì cả.”

Giang Đông Đình chỉ chỉ vào cửa: “Nhanh cút đi, không tiễn!”

Trước khi Tưởng Mộ Tranh rời đi thì nói sẽ nhớ kĩ vụ này, về Bắc Kinh sẽ tìm Trình Diệc xử lý anh ta.

Giang Đông Đình thầm nghĩ, đến lúc đó Trình Diệc giúp đỡ đánh ai còn chưa chắc đâu. Cân nhắc nửa ngày, anh ta quyết định đưa trực thăng tốt nhất trong câu lạc bộ qua cho Trình Diệc chơi đã ghiền.

Giữa trưa Lạc Táp dùng cơm cùng hai vị huấn luyện viên, Tưởng Mộ Tranh tự gọi cơm lêm phòng. Ăn xong anh dọn dẹp phòng khách, lại lấy thuốc khử trùng và thuốc mỡ trị phỏng ra, chờ Lạc Táp về bôi thuốc cho anh.

Anh ngồi ở trên sô pha, cầm di động lật xem linh tinh, ngồi chờ rồi lại chờ, hơn nửa tiếng đồng hồ qua đi vẫn không thấy bóng dáng Lạc Táp, thiếu chút nữa cho rằng khi cô ăn cơm đã bị nghẹn xĩu.

Chờ đợi là chuyện dày vò nhất, một phút đồng hồ cũng cảmthấy gian nan.

Rốt cuộc mười mấy phút sau, cửa vang lên tiếng quẹt thẻ ‘ tích tích ’, Lạc Táp đã trở lại.

Tưởng Mộ Tranh cúi đầu nhìn di động, tỏ vẻ không hề để tâm, nghe được tiếng mở cửa, anh xoay mặt qua: “Đã về rồi à.” Sau đó nhìn thấy đi theo sau cô là một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng, anh hơi hơi nhíu mày.

Lạc Táp nói với anh: “Đây là y tá của phòng y tế, cô ấy đổi thuốc tương đối chuyên nghiệp.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”