Đường Một Chiều

Chương 22




Ân Duyệt biết tính cách của Tưởng Mộ Tranh. Nếu anh cảm thấy không thể cho người khác hy vọng thì sẽ khiến họ tuyệt vọng đến đáy cốc, từ đó không bao giờ còn ôm bất kỳ ảo tưởng gì nữa.

Cho nên mặc dù yêu thầm anh nhiều năm nhưng cô vẫn chưa từng thổ lộ. Một phần do kiêu ngạo của bản thân, nhưng phần nhiều là do sợ bị từ chối. Không những mất mặt, còn có thể sẽ để lại ám ảnh.

Bây giờ cô cảm thấy rất may mắn vì lúc trước đầu óc mình chưa đến mức úng nước, không đi tỏ tình.

Bởi vì bọn họ vốn quen biết, cho nên những lời nói vừa rồi của anh xem như đã để lại không ít tình cảm.

Ân Duyệt nhìn bóng dáng anh vội vàng rời đi, xoa xoa huyệt Thái Dương. Mẹ nó, vừa rồi nhất định là bị động kinh nên mới có thể nói mấy lời đó để anh ấy 'đạp cho một cước' như vậy.

Cô nhắn tin cho Giang Đông Đình: 【 Bữa tối này giảm 50% cho em đi. 】

Giang Đông Đình: 【????? Em thiếu tiền hả? 】

Cô: 【 Thiếu tâm trạng. 】

Giang Đông Đình: 【 Đêm nay đầu bếp bên anh cũng cãi nhau với bạn gái, tâm trạng cũng rất tệ, nhớ lát nữa khi tính tiền thì cho thêm chút tiền tip. 】

Cô:【... Em bị Tưởng Mộ Tranh 'đạp một cước'! 】

Giang Đông Đình: 【 Em đụng đến Tiểu Lạc Lạc hả? 】

Ân Duyệt không hiểu gì: 【 Tiểu Lạc Lạc? 】

Giang Đông Đình: 【 Ừ, nữ vương của anh Năm của em đấy. 】

Ân Duyệt: 【 Em nguyền rủa cho anh ấy bị nữ vương kia đùa giỡn tình cảm lẫn thân thể, sau đó bị vứt bỏ thê thảm, khiến anh ấy cả ngày lấy nước mắt rửa mặt! 】

Giang Đông Đình: 【...】

Hiện tại phụ nữ đều tàn nhẫn như vậy sao?

Nghĩ tới cái cô nàng nhà mình - người đang đòi chia tay với anh kia, có phải cũng từng nguyền rủa anh như vậy không?

Anh thật sự đang rất bận rộn việc công ty, nếu anh ở tại Bắc Kinh, cô ấy sẽ tìm anh đòi chia tay nên anh trốn đến Thạch Gia Trang để tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.

Dùng sức rít điếu thuốc, giữ lại vài giây rồi nhả ra một làn khói.

Đã bao giờ anh phải chịu uất ức như vậy chứ?

Từ trước đến nay đều là anh thay bạn gái còn hơn thay quần áo, khó khăn lắm mới muốn nghiêm túc một lần, kết quả người ta lại muốn đá anh.

Giang Đông Đình gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Tranh.

Qua rất lâu Tưởng Mộ Tranh mới nghe máy: “Chuyện gì?” Thái độ không tốt.

Giang Đông Đình: “Khi nào cậu về Bắc Kinh thì tìm Chu Tuyền ra ăn một bữa cơm, thăm dò thử thái độ của cô ấy một chút.”

Hiện tại anh hoàn toàn không còn chiêu gì nữa rồi, trước đó đã đưa con trai qua đấy để ăn vạ cô ấy, tính hòa hoãn một chút. Nhưng kết quả vừa rồi con trai gọi điện thoại lại đây, nói đã bị dì Chu Tuyền đuổi ra rồi, không làm gì được nữa, bảo tự anh nghĩ cách đi.

Người nhà Chu Tuyền vốn phản đối bọn họ ở bên nhau, nói anh ly hôn còn có con riêng, hiện tại biết Chu Tuyền và anh đang ầm ĩ thì cả nhà đều vui mừng muốn chết, đang vắt hết óc để chia rẽ bọn anh triệt để.

Anh rất sợ Chu Tuyền sẽ bị tẩy não.

Rốt cuộc đây là lần đầu tiên anh yêu một người, lần đầu tiên nghiêm túc đặt cược tình cảm.

Cuộc hôn nhân trước là tuổi trẻ không hiểu chuyện, môn đăng hộ đối nhưng có không cảm tình. Sau khi kết hôn sinh con thì vợ trước nói cảm giác sống cuộc đời như vậy thật uổng phí, muốn ly hôn, sống lại một lần nữa.

Vì thế hai người giấu người nhà mà ly hôn.

Mấy năm sau này, anh đắm mình trong vạn bụi hoa, cho đến khi gặp được Chu Tuyền.

Tưởng Mộ Tranh đã tới sảnh lớn của khách sạn, anh gác khay đồ ăn lên trên quầy phục vụ, vừa rồi không chú ý nghe kĩ Giang Đông Đình nói cái gì, anh nhíu mày: “Tìm Chu Nghiên? Anh tìm Chu Nghiên làm gì?”

Giang Đông Đình: “... Lỗ tai cậu hỏng rồi hả? Tôi nói chính là Chu Tuyền nhà tôi!”

Tưởng Mộ Tranh: “Chu Nghiên? Chu Tuyền? Mặt mũi hai người đó còn có nét giống như thế, không phải là chị em họ nội đấy chứ?”

Trong lòng Giang Đông Đình khẽ lộp bộp, nhưng lập tức phủ định: “Không có khả năng, chị họ của Tuyền Tuyền rất gầy, tôi đã xem ảnh chụp của Tuyền Tuyền và người đó rồi.”

Còn chị họ đó tên gì thì cô ấy từng nói qua nhưng anh không để ý, đã quên mất rồi.

Tưởng Mộ Tranh nhìn khay đồ ăn: “Chuyện đó nói sau, trở về tôi sẽ tìm Chu Tuyền tâm sự.”

Mới vừa cúp điện thoại, người phục vụ sau quầy nói với anh, phòng y tế đã đưa thuốc mỡ trị phỏng tới rồi. Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ một lát, nói với người phục vụ: “Giúp tôi đưa lên trên phòng đi, gọi điện thoại cho phòng ngủ chính ấy.”

Người phục vụ thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Tưởng Mộ Tranh bưng khay đồ ăn qua khu vực nghỉ ngơi, chờ hai phút sau mới đi lên.

Tầng trên, Lạc Táp tắm xong thì nằm ngay đơ trên giường, nghĩ đến Tưởng Mộ Tranh, cô lại tuyệt vọng khép mắt.

Hai tay đặt ở bên hông vô thức nắm chặt.

Cô hít sâu vài cái, cố gắng để bản thân không nghĩ gì, nhưng lại không tự giác được mà dùng đầu ngón tay chạm chạm vào môi.

Nơi này tất cả đều là dấu vết cùng hương vị của anh. Vừa rồi cô rửa rất nhiều lần, chà rất nhiều lần, nhưng chẳng có tác dụng gì, mùi hương trên người anh vẫn cứ mạnh mẽ lưu lại nơi ấy.

Anh ôm cô, hôn cô.

Nhưng bọn họ lại không phải người yêu.

Mà anh chính là một tên lưu manh, vô lại, cà chớn, còn có công năng tự mang ấm ức.

Cô dùng sức híp mắt, trước mắt cô như một cái động tối, nhưng cô vẫn có thể ở trong bóng tối nhìn rõ đường nét góc cạnh cùng cặp mắt hẹp dài, sâu thẳm kia của anh.

Tất cả như đọng lại trong trí nhớ cô, trừ phi ngày nào đó cô mất đi trí nhớ, nếu không chỉ sợ cả đời này đều sẽ không quên được tối nay.

Cho dù nụ hôn vừa rồi đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn cảm nhận được toàn bộ hô hấp dồn dập, hơi thở ấm áp, nụ hôn kịch liệt và cả cái ôm rắc chắc lúc ấy của anh.

Lạc Táp bực bội, phát điên, buồn bực, các loại cảm xúc giống như cơn sóng thần ập tới dữ dội. Cô liều mạng ngăn cản, nhưng làm cách nào cũng không ngăn được.

Cô biết bơi lội, cũng có chứng chỉ lặn, nhưng đều vô dụng.

Một con sóng ập đến, cả người cô đều bị cuốn vào.

Cô không nhịn được tự chửi thầm bản thân: Lạc Táp, nhất định là mày con mẹ nó điên rồi!

Cô duỗi tay sờ sờ qua bên cạnh, sờ tới một cái gối đầu, lập tức cầm lấy chụp lên mặt, thật muốn cứ chụp như vậy cho ngạt thở luôn đi.

Bỗng nhiên điện thoại bàn trên tủ đầu giường vang lên, cô bị giật mình, quăng gối đầu, duỗi tay cầm lấy tai nghe: “Alo, xin chào.”

Bên kia: “Chào cô, đây là quầy phục vụ khách, hai phút sau nhân viên của chúng tôi sẽ đưa thuốc mỡ trị phỏng lên cho cô, phiền cô ra mở cửa.”

Lạc Táp ngẩn ra, nghĩ đến thuốc mỡ trị phỏng: “À, được.”

Xem ra bị phỏng không nhẹ.

Cô không biết vì sao họ lại không gọi tới phòng Tưởng Mộ Tranh, có lẽ là anh đi ra ngoài rồi?

Lạc Táp bò dậy khỏi giường, khoác chiếc áo tắm dài vào.

Lúc này chuông cửa đúng hẹn vang lên, cô đi mở cửa. Người phục vụ đưa thuốc mỡ trị phỏng cho cô, nói thêm những lời bác sĩ dặn dò rồi mới rời đi.

Lạc Táp đang muốn đóng cửa thì Tưởng Mộ Tranh về tới.

Hai người đối diện vài giây, rất khó để xem như chưa có chuyện gì phát sinh, cô quay mặt đi, xoay người vào phòng khách. Tưởng Mộ Tranh tiến vào sau, dùng chân đóng cửa lại.

Lạc Táp ném thuốc mỡ trị phỏng lên bàn trà, cũng không nhìn anh: “Khách sạn đưa thuốc mỡ trị phỏng tới cho anh đấy, sử dụng theo hướng dẫn.”

Rồi nói sơ lại lời bác sĩ dặn dò cho anh nghe.

Tưởng Mộ Tranh đặt khay đồ ăn lên trên bàn trà: “Ăn cơm trước đi.”

Lạc Táp nhìn khay đồ ăn, bên trong đều là món cô thích ăn. Vừa rồi làm một trận ầm ĩ như vậy, thật đúng là đói bụng, nhưng không muốn ăn ở phòng khách, nhìn thấy anh sẽ khó chịu. Cô bưng khay đồ ăn lên chuẩn bị trở về phòng rồi ăn.

Mới vừa đi được vài bước, giọng Tưởng Mộ Tranh đã vang lên ở sau lưng: “Ăn cơm xong thì bôi thuốc mỡ cho anh.”

Lạc Táp dừng bước chân, quay đầu nhìn anh: “Anh không tự bôi được à?”

Tưởng Mộ Tranh: “Có vị trí với không tới.”

Lạc Táp nhàn nhạt: “Lát nữa tôi sẽ gọi y tá từ phòng y tế đến cho anh.”

Dừng vài giây, Tưởng Mộ Tranh ném xuống một câu: “Tùy em.” Anh cầm thuốc mỡ trị phỏng trở về phòng mình.

Có chút mệt, anh ngã thẳng lưng xuống giường, phía sau lưng đập vào nệm, anh khẽ cắn môi, vậy mà quên mất sau lưng đang bị phỏng.

Lật người, dựa vào trên giường.

Nhìn chằm chằm chiếc khăn trải giường trắng mấy giây, trước nay anh đều không bao giờ ngồi chờ chết, lấy di động ra gọi cho Giang Đông Đình. Bên phía anh ta rất ồn, giống như đang ở quán bar bên cạnh.

“Chờ tôi một chút.” Giang Đông Đình nói một câu vào điện thoại, tìm nơi yên tĩnh, châm một điếu thuốc: “Nói đi, lại làm bộ làm tịch gì nữa đây.”

Amh ta lớn hơn Tưởng Mộ Tranh mấy tuổi, từ trước đến nay chỉ có anh ta là dám chế nhạo Tưởng Mộ Tranh.

Tưởng Mộ Tranh trực tiếp hỏi: “Phòng y tế ở đây của các anh nghỉ làm lúc mấy giờ?”

Giang Đông Đình: “Làm suốt 24 giờ, sao vậy?”

Ngừng lại một chút, “Không phải đã đưa thuốc qua cho cậu rồi sao?”

Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, Lạc Lạc muốn gọi y tá tới giúp tôi bôi thuốc mỡ.”

Đầu tiên là Giang Đông Đình sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì cười ha ha: “Tưởng Mộ Tranh, bệnh của cậu phòng y tế bên tôi không trị nổi đâu. Tôi cảm thấy ấy, hẳn là cậu nên đi Liên đoàn Phụ nữ tố cáo, nói là Lạc Lạc bắt nạt cậu.”

Nói rồi, anh ta lập tức không nhịn được cười to.

“Giang Đông Đình, muốn chết hả?!” Tưởng Mộ Tranh nghiến răng nghiến lợi.

Giang Đông Đình chậm rãi kéo một hơi thuốc, thật không dễ để có cơ hội nhìn thấy được cảnh Tưởng Mộ Tranh phải chịu thiệt thế này, đến bây giờ anh vẫn có cái cảm giác không chân thật, như đang nằm mơ vậy.

Trước kia đều là Tưởng Mộ Tranh đả kích trêu chọc người khác, khi nào được đến phiên người khác chế nhạo cậu ta?

Cậu ta cũng không có chuyện gì đủ để người khác lôi ra xiên xỏ.

Không nghĩ tới có ngày lại thua trong tay Lạc Táp.

Tưởng Mộ Tranh không có nhiều thời gian để nói chuyện tào lao với anh ta như vậy, không kiên nhẫn mà thúc giục: “Anh nhanh lên đi, Lạc Lạc sắp ăn xong rồi.”

Giang Đông Đình cười, lười biếng hỏi: “Tôi được lợi lộc gì chứ?”

Tưởng Mộ Tranh: “Giúp anh hẹn Chu Tuyền ra nói chuyện, còn có, sau này không đánh anh nữa.”

Giang Đông Đình: “...”

Ở căn phòng khác.

Lạc Táp ăn xong, đang nghĩ đến còn phải đi tìm y tá cho Tưởng Mộ Tranh nên cầm luôn khay đồ ăn đi.

Đi nhà ăn trước để trả khay đồ ăn, rồi đi qua chỗ phòng y tế.

Kết quả tới trước tầng hai của phòng y tế, cô choáng váng.

Cả dãy phòng đều tối thui.

Lúc này mới mấy giờ? Đều tan làm cả rồi?

Không phải nói mở cửa 24 giờ à?

Nhìn cả tầng tối đen như mực, trong lòng cô lạnh đi một chút, thế này đồng nghĩa với việc cô phải đích thân bôi thuốc mỡ cho cái người bỉ ổi kia.

Cô híp mắt, đứng thêm một lúc trong bóng đêm rồi mới xoay người rời đi.

Khi cô trở lại sảnh lớn của khách sạn, vừa vặn chạm mặt Ân Duyệt vừa ghé qua cửa hàng tiện lợi về. Các cô không biết nhau, theo bản năng nhìn qua đối phương một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt đứng chờ thang máy.

Sau khi vào thang máy, Ân Duyệt tới gần mép cửa, quét thẻ, ấn tầng 12.

Lạc Táp tiến lên một bước, quét thẻ, ấn tầng 19.

Nhìn đến số tầng kia, Ân Duyệt ngẩn ra, thì ra đây chính là cô gái mà Tưởng Mộ Tranh dẫn đến.

Bởi vì tầng 19 chỉ có một phòng tổng thống, các phòng khác trên tầng đó đều đổi thành khu giải trí, bọn Giang Đông Đình thường xuyên đánh bài ở bên đó.

Ân Duyệt vô thức dùng khóe mắt ngắm Lạc Táp, cũng tương đối giống với Giang Đông Đình miêu ta, xinh đẹp lạnh lùng.

Chỉ là, với bề ngoài như vậy thì đây tuyệt đối không phải người phụ nữ xinh đẹp nhất xuất hiện bên cạnh Tưởng Mộ Tranh. Trước kia từng có một cô nàng theo đuổi Tưởng Mộ Tranh, người đó mới đúng là khuynh quốc khuynh thành, nhưng Tưởng Mộ Tranh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

Khi Lạc Táp trở lại phòng, phòng khách im ắng, người kia đang ở phòng riêng.

Cô nhắn tin cho Tưởng Mộ Tranh: 【 Tôi ở phòng khách. 】

Tưởng Mộ Tranh cũng không làm khó cô, rất phối hợp đi ra khỏi phòng ngủ. Lạc Táp nghe tiếng nhìn qua, lại nhanh chóng quay đầu. Muốn chết hả, lại dám để trần đi ra đây.

Nghĩ lại, anh cũng chỉ có thể để trần mới tiện bôi thuốc mỡ.

Tưởng Mộ Tranh thấy cô ăn mặc chỉnh tề như vậy, nhất định là đã đi ra ngoài, đáng tiếc phòng y tế tạm thời ‘cúp điện’ một tiếng, phỏng chừng cô mới vừa nhấc chân rời khỏi đó, bên kia đã lập tức sáng đèn trở lại.

Anh tựa vào trên sô pha, cũng không nói chuyện.

Lạc Táp đi toilet rửa sạch tay trước, hong khô rồi mới bôi thuốc cho anh.

Không phải cô cố ý nhìn lén dáng người anh, nhưng khi những đường cong cơ bắp đẹp đẽ kia đập vào ngay trước mắt cô, cô không muốn nhìn nhiều thêm một chút cũng khó.

Vết sẹo trên vai trái của anh lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô. Lần này đứng gần, cô nhìn rất rõ đó là vết thương do súng đạn, trong vô thức cô muốn duỗi tay ra sờ vào nó.

Tay đưa đến giữa không trung lại rụt trở về.

Hỏi anh: “Trước kia anh làm gì?”

Tưởng Mộ Tranh biết tại sao cô hỏi lời này, cố tình không muốn trả lời cô: “Làm kinh doanh.”

Lạc Táp: “...”

Rõ ràng anh không muốn nói.

Đây là bí mật của anh, cô cũng không truy hỏi nữa.

Đầu tiên Lạc Táp dùng nước muối sát trùng vùng đỏ tấy kia, đợi nó khô, cô nặn thuốc mỡ trị phỏng ra khỏi tuýp. Vốn muốn dùng tăm bông để bôi cho anh, nhưng tăm bông không mềm mại bằng đầu ngón tay nên cô lấy thuốc mỡ ra đầu ngón tay, bắt đầu bôi từ trên xuống cho anh.

Khi đầu ngón tay cô chạm đến lưng, anh khẽ run run.

Lạc Táp hỏi: “Đau lắm hả?”

Tưởng Mộ Tranh không lên tiếng.

Kỳ thật động tác của cô đã hết sức nhẹ nhàng.

Diện tích bị phỏng khá lớn, bôi vài phút mới gần xong. Ngay khi sắp kết thúc, di động trong túi Lạc Táp vang lên.

Cô không nghe máy, muốn bôi cho xong.

Tưởng Mộ Tranh thúc giục cô: “Nghe điện thoại trước đi.”

Lạc Táp móc di động ra, không nghĩ tới là Phó Duyên Bác, cô rút khăn giấy ướt lau ngón tay, mở khóa điện thoại rồi nghe: “Alo, Phó cục trưởng, chào buổi...” tối.

Cái chữ tối còn chưa ra khỏi miệng, Phó Duyên Bác liền cắt ngang cô: “Lại gọi Phó cục trưởng? Nói mấy lần rồi?” anh cười trách.

Lạc Táp cũng ngượng ngùng: “Lần sau sửa.”

Phó Duyên Bác hỏi: “Chương trình học tiến triển thế nào?”

Lạc Táp: “Cũng không tệ lắm.”

Rồi cứ giống như báo cáo công việc với lãnh đạo, cô nói sơ lại những việc làm ngày hôm nay với anh ta.

Sắc mặt Tưởng Mộ Tranh thay đổi, cũng không lên tiếng. Anh tựa vào sô pha, nhìn chằm chằm lọ thuốc sát trùng mà thất thần, kỳ thật cũng không biết bản thân đang xem cái gì.

Sau đó lại nghe Lạc Táp nói: “Ngày mai anh có thời gian lại đây?”

Phó Duyên Bác: “Ừ, ngày mai là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi mới có được, kế tiếp lại phải bận rộn.”

Lạc Táp: “Ngày mai thời tiết cũng không tệ lắm, thích hợp nhảy dù.”

Phó Duyên Bác cười: “Làm phiền cô rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Lạc Táp: “Ừ, ngủ ngon.”

Sau khi kết thúc trò chuyện, Tưởng Mộ Tranh quay đầu nhìn cô: “Phó Duyên Bác cũng muốn nhảy dù?”

Lạc Táp nhàn nhạt đáp ‘ ừ ’.

Tưởng Mộ Tranh quét đầu lưỡi vào răng, sắc mặt căng cứng, anh vẫn luôn nhìn cô, mà cô thì đang gửi tin nhắn, anh nhẫn nhịn: “Sao cái gì em cũng nói với anh ta vậy?”

Lạc Táp cũng không nâng đầu: “Bởi vì nói chuyện phiếm với anh ấy rất vui.”

Tưởng Mộ Tranh không khỏi nắm chặt tay, phía sau lưng nóng rát, lồng ngực thì buồn bực khó chịu.

Lạc Táp đã gửi địa chỉ cụ thể cho Phó Duyên Bác, cô cất di động đi, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, mới vừa đứng lên, Tưởng Mộ Tranh liền nói với cô: “Khoan hẵng đi.”

Lạc Táp: “Hả?”

Tưởng Mộ Tranh chỉ chỉ thuốc mỡ trị phỏng: “Bôi thêm một lần cho anh.”

Lạc Táp: “...??”

Tưởng Mộ Tranh nhàn nhạt giải thích: “Bôi hai lần hiệu quả tốt hơn, không thì đến khuya sẽ đau không ngủ nổi.”

Lạc Táp không nói tiếp, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, bởi vì vừa rồi cô nói Phó Duyên Bác sẽ tới, cho nên anh lại bắt đầu gây sự như con nít vậy hả?

Nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, anh cũng không nói thêm lời gì nữa.

Yên lặng thở dài, cô xoay người đi toilet, bắt đầu rửa tay sát trùng.