Đường Một Chiều

Chương 15




Tưởng Mộ Tranh kiểm tra tất cả, toàn bộ đã được cố định xong.

Trong lúc lơ đãng anh quét mắt đến vành tai ửng đỏ của cô, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn!”

Lạc Táp: “...”

Cô đột ngột quay mặt lại, muốn đôi co với anh, nhưng hai người đứng quá gần. Mặt anh, lông mày, sống mũi, còn có đôi môi anh đều gần sát bên. Cô khó thở, nhanh chóng quay mặt đi, quên cả đáp lại.

Trong cabin vang lên âm thanh tít tít, đèn báo hiệu màu đỏ chớp tắt nhắc nhở đã bay tới độ cao 4500m, khoang cửa mở ra, Tưởng Mộ Tranh ôm lấy Lạc Táp đi đến mép cửa.

Lạc Táp điều chỉnh hô hấp, khẩn trương hơn một chút, Tưởng Mộ Tranh hô to bên tai cô: “Ba, hai, một, nhảy.”

Rồi cùng Lạc Táp nhảy ra khỏi máy bay.

Cảm giác không có trọng lực trong thoáng chốc rồi sau đó là bắt đầu rơi tự do. Trên độ cao mấy ngàn mét, Lạc Táp mở to mắt, xuyên qua kính bảo hộ mà nhìn cả một khoảng không gian mướt màu xanh nào lục nào lam lẫn với màu trắng ở trước mắt mình.

Gió rít gào bên tai, dựa theo khẩu lệnh của anh, cô bắt đầu mở rộng vòng tay đón gió ập tới như đang ôm vào lòng cả những ngọn núi, dòng sông.

Anh ở bên trên, cô ở bên dưới, hai người dán sát vào nhau cùng lao về phía mặt đất.

Đại khái là lo cô sợ hãi, một tay Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Lạc Táp sinh ra một ý tưởng kì quái, đó là giờ phút này cô và anh như đang sống chết có nhau.

Vào giờ phút này gần như tất cả người nhảy dù đều sẽ hét to, giải phóng áp lực, căng thẳng cùng hưng phấn trong lòng để điều chỉnh nhịp thở.

Vào lần đầu tiên nhảy dù, cô đã hét đến gần khản cổ.

Nhưng lần này, có thể do có anh ở sau lưng nên cô vẫn luôn kiềm chế không lên tiếng, không hề gào thét điên cuồng.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nói rõ ràng: “Nếu muốn thoải mái thì đừng kiềm chế, cứ xả ra!”

Lạc Táp: “...”

Sau khi Tưởng Mộ Tranh nói xong mới cảm giác không ổn, mẹ nó lời này còn có nghĩa khác!

Khựng lại vài giây, anh chủ động khuấy động bầu không khí: “Nhìn vào camera đi, không thì chẳng phải uổng phí tiền chụp ảnh?!”

Lạc Táp hoàn hồn, từ khi nhảy ra khỏi cửa cabin cho đến bây giờ, hơn ba mươi, bốn mươi giây rồi nhưng cô đã quên nhìn về phía máy chụp ảnh. Gió quá lớn, tóc tai rối loạn hết cả, nhưng mặc kệ có tác dụng gì hay không, cô vẫn thuận tay sửa sang lại để chụp hình được đẹp nhất có thể.

Nhưng nghĩ đến Tưởng Mộ Tranh ở ngay phía sau thì cô chẳng thể thả lỏng nên không làm được động tác gì nhiều.

Có điều Tưởng Mộ Tranh ở đằng sau thì lại huơ chân huơ tay làm hai cái tai thỏ trên đầu cô.

Thời gian rơi tự do kết thúc, Tưởng Mộ Tranh kéo dây khóa để bung dù.

Bọn họ bắt đầu lượn xuống để tiếp đất.

Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: “Có muốn chơi chút trò kích thích?”

Cô không lên tiếng, chỉ nhìn cảnh đẹp núi sông.

Anh cố ý chơi xấu, cô không lên tiếng, anh lập tức làm mấy cái xoay tròn, dù đong đưa dữ dội trên không, cô cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, trời đất quay cuồng.

Cô sợ tới mức liên tục hét lên sợ hãi.

Nếu cô đối mặt với anh thì nhất định cô sẽ không chút do dự mà lập tức ôm lấy cổ anh, nhưng hiện tại cô không có bất kỳ cái gì để dựa vào, “Tưởng Mộ Tranh!”

Mới vừa hét lên ba chữ, gió to đột nhiên ập vào trong miệng, cảm giác môi thay đổi hình dạng, hai má đều phồng lên, cô nhanh chóng ngậm miệng lại.

Vài phút sau, bọn họ dần dần tiếp cận điểm hạ cánh.

Lạc Táp thở phào nhẹ nhõm, từ từ bình tĩnh lại, vừa rồi tim muốn thót tới tận cổ họng.

“Nâng chân lên.” Tưởng Mộ Tranh nhắc nhở ở sau tai cô, Lạc Táp làm theo.

Tưởng Mộ Tranh chạm đất trước, sau đó ôm lấy cô, bởi vì quán tính nên lao thêm về phía trước nửa mét, ngay sau đó anh buông cô ra. Đợi một lát sau, anh cởi bỏ khóa nối giữa hai người.

Lạc Táp xoa xoa huyệt Thái Dương, gió thổi mạnh khiến cô hơi đau đầu.

Tưởng Mộ Tranh ra hiệu cho cô: “Đi chọn ảnh chụp đi.”

Lạc Táp ‘ừ’ một tiếng, vốn dĩ muốn nói cảm ơn nhưng tưởng tượng đến cái hành vi chơi xấu vừa rồi lúc ở trên không của anh, tiếng cám ơn tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Cô đi chọn ảnh chụp, Tưởng Mộ Tranh không đi theo lại đây, có lẽ là đang vội rời đi.

Khi Lạc Táp nhìn thấy tấm ảnh Tưởng Mộ Tranh làm tai thỏ cho cô, tâm tình khó có thể miêu tả được, chỉ biết chửi thầm trong lòng một câu, tật xấu.

Cô không chọn bức ảnh này, đa số bức ảnh cô chọn đều là những tấm cô chiếm phần lớn màn hình, không chụp dính mặt Tưởng Mộ Tranh.

Cuối cùng nhân viên công tác xác định lại với cô: “Chỉ lấy mấy bức này thôi sao? Mấy tấm khác cũng đẹp mà.” Nói rồi còn cố ý chỉ chỉ vào tấm ảnh hai tai thỏ kia.

Lạc Táp lắc đầu: “Không thích.”

Nhân viên công tác tiếc nuối nhún nhún vai, thầm nghĩ, chắc là thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, sau đó bắt đầu đóng gói các tệp ảnh mà Lạc Táp đã chọn.

Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình thất thần vài giây, cô hơi hơi cắn môi, sau khi đấu tranh nội tâm xong lại nói với nhân viên công tác: “Người đẹp, ngại quá, tôi muốn lấy tất cả ảnh đã chụp.”


Lạc Táp đi vào bãi đỗ xe, khi nhìn về phía xe của mình, đôi mắt híp lại, người đàn ông này có ý gì đây?

Tưởng Mộ Tranh đang dựa vào cửa xe cô xem di động, nghe tiếng thì ngẩng đầu: “Có mấy tấm ảnh thôi mà cô chọn lựa gần cả năm mươi phút, với cái tốc độ làm việc này, sao lúc trước trường cảnh sát có thể để cô tốt nghiệp vậy?”

Lạc Táp quăng cho anh một ánh mắt xem thường: “Ai cần anh lo.”

Cô đi đến cạnh cửa xe: “Tránh ra!”

Tưởng Mộ Tranh duỗi tay: “Đưa chìa khóa cho tôi.”

Lạc Táp chớp chớp mắt: "Sao phải đưa cho anh! Xe của anh đâu?"

Tưởng Mộ Tranh: “Không lái xe, ngồi máy bay trực thăng tới.”

Buổi sáng khi nhận được điện thoại của Du Ngọc, không nghĩ tới Lạc Táp đã đi Thạch Gia Trang rồi, anh lái xe đi thì sẽ không kịp, chỉ có thể ngồi máy bay trực thăng qua đây.

Cho dù vậy, cô vẫn phải ở trong phòng nghỉ đợi mất một lúc.

Lạc Táp: “Vậy anh lại ngồi máy bay về đi.”

“Nó đã trở về địa điểm xuất phát rồi.”

“...”

Ô tô chạy vào nội thành thì đã là giữa trưa, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô muốn ăn gì.

Lạc Táp: “Tôi không kén ăn.”

Tưởng Mộ Tranh cũng đói bụng, anh không quen thuộc bên này cho lắm, đành chọn đại một quán ăn, tuy không lớn nhưng được cái sạch sẽ, không gian lịch sự, thanh nhã.

Người phục vụ cầm thực đơn tới, đưa cho Lạc Táp, lại bị Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy qua. Anh gọi ba món ăn, một món canh. Lạc Táp nghe xong không khỏi liếc nhìn anh.

Mấy món ăn anh gọi đều là món cô thích ăn, canh cũng vậy.

Vài món ăn này rất bình thường, gần như quán ăn nào cũng có, tối hôm qua ở quán ăn tư gia kia cô cũng có gọi, không ngờ là anh nhớ kỹ.

Cô lại ngẫm nghĩ, nếu bọn họ hoán đổi cương vị với nhau một chút, là cô gọi món mà anh thích ăn, phỏng chừng anh lại muốn nổ tung chảo, cho rằng cô thích anh tới mức không thể tự kiềm chế rồi.

Người phục vụ rời đi, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô uống gì, Lạc Táp nói uống nước lọc. Anh phải lái xe nên cũng rót luôn cho mình một lý nước ấm.

Trong lúc đợi đồ ăn, bọn họ lại biến thành trạng thái hai người xa lạ, không nói năng gì, không ai muốn chủ động bắt chuyện, sau đó từng người lướt di động.

Đồ ăn được đưa lên, Lạc Táp cất di động đi. Vừa rồi xem mấy cái video ngắn trên Weibo, khóe miệng cô còn thoáng chút ý cười chưa tan.

Khi Tưởng Mộ Tranh nhìn cô thì khẽ giật mình.

Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ này của cô, anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng bữa.

Khi ăn cơm, hai người càng trầm mặc hơn, khiến người khác có cảm giác như họ là một cặp vợ chồng sắp ly hôn, đang ăn bữa cơm tan vỡ.

Ăn cơm xong, bọn họ tính tiền rời đi, vẫn là Tưởng Mộ Tranh lái xe.

Lạc Táp đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, nhàm chán nhìn khung cảnh bên đường đang lùi dần về sau, đột nhiên, cô quay mặt qua nói với anh: “Hôm nay đã nhảy dù rồi, làm phiền anh bảo phía câu lạc bộ bên kia xóa thông tin của tôi đi.”

Về sau có thể cô sẽ còn đi nhảy dù, nhưng không bao giờ muốn nhảy cùng anh nữa.

Nhảy dù với anh khiến cô chẳng có tâm tư để cảm thụ hưng phấn mà nhảy dù mang đến, câu nệ quá mức, lại còn suy nghĩ linh tinh.

Tưởng Mộ Tranh bớt thời giờ liếc nhìn cô một cái, lại tiếp tục chuyên tâm vào con đường phía trước, không nói chuyện.

Lạc Táp không kiên nhẫn: “Có nghe được không vậy?”

“Vậy làm phiền cô lần sau nhảy dù đừng nói với dì là muốn nhảy cùng tôi nữa.” Tưởng Mộ Tranh nhìn kính chiếu hậu, đổi làn đường, rồi nói tiếp: “Lạc Táp, cô thật sự cho rằng sức quyến rũ của cô đủ lớn để có thể khiến tôi tự mình hầu cô nhảy dù?”

Lạc Táp mang vẻ mặt ức chế, không để ý tới anh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tưởng Mộ Tranh: “Không cho tôi đi theo cô cũng được, trừ phi cô thi đậu được giấy phép nhảy dù.”

Lạc Táp chợt quay mặt lại, nhìn chằm chằm anh mấy giây.

Đúng vậy nhỉ, sao trước đây cô không nghĩ tới đi thi giấy phép nhảy dù, về sau sẽ không cần nhảy đôi, có thể một mình tự do nhảy dù.

“Có thể thi ở đâu?”

“Nếu muốn thi, tôi giúp cô sắp xếp.”

Hiếm khi, Lạc Táp nói tiếng ‘cảm ơn’.

Sau đó, trong xe lại an tĩnh như trước.

Về sau, điều Tưởng Mộ Tranh hối hận nhất đó là để cô đi thi giấy phép nhảy dù, bởi vì khi cô nhảy dù một mình đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, suýt chút nữa là anh đã mất cô.

Từ đó về sau, anh không bao giờ cho cô đi nhảy dù một mình mà đều là anh ôm cô nhảy. Có như vậy, mặc kệ sống hay chết vẫn đều có thể ở bên nhau.

Chỉ là anh của lúc này, không thể biết trước chuyện của nửa năm sau.

Lạc Táp lại hỏi anh: “Cái giấy phép đó có khó thi không?”

Tưởng Mộ Tranh: “Với tôi mà nói thì không khó, nhưng đối với cô thì chẳng dễ đâu.”

Lạc Táp hừ một tiếng.

Trong lòng tính toán, kì nghỉ đông năm nay cô sẽ không đi nghỉ phép, dành hết thời gian để đi thi lấy giấy phép.

Trở lại thành phố Bắc Kinh, Lạc Táp đưa Tưởng Mộ Tranh về nhà, sau khi về lại nhà mình thì cũng đã chạng vạng.

Khi hoàng hôn buông xuống, toàn bộ chân trời phía tây đều nhuốm màu đỏ ối, ánh hoàng hôn rực rỡ khiến cả bầu trời đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Ráng chiều sặc sỡ, rực rỡ muôn màu.

Giống hệt như một bức tranh sơn dầu.

Lạc Táp lấy di động ra chụp lại, suy nghĩ, nếu lần sau lại đi nhảy dù, nhất định cô sẽ chọn thời điểm chạng vạng có ánh nắng chiều.

Vào biệt thự, Lạc Táp đi tắm rửa một cái, rồi sau đó thảnh thơi làm tổ trên sô pha xem lại video và ảnh chụp nhảy dù ngày hôm nay.

Xem xong, cô chọn mấy tấm ảnh trong album chuẩn bị gửi vào vòng bạn bè. Chọn tới chọn lui, tấm duy nhất mặt cô không bị biến dạng, thần thái lại xinh đẹp chính là tấm mà Tưởng Mộ Tranh khoa tay múa chân làm tai thỏ kia.

Còn có mấy tấm chụp từ xa cảnh bọn họ lướt trên bầu trời cũng khá đẹp.

Cô không muốn để Tưởng Mộ Tranh lộ mặt, liền tìm nhãn dán dâu tây ịn lên mặt Tưởng Mộ Tranh, sau đó bấm đăng tin.

Chưa đầy hai phút, rất nhiều người nhắn lại, không ai quan tâm chuyện cô đi nhảy dù, tất cả đều đang hỏi vì sao không để huấn luyện viên lộ mặt. Họ nói nhìn dáng người và cánh tay, cảm giác là một người đàn ông rất gợi cảm.

Lạc Táp đều trả lời là: 【Mặt gục xuống, không mở mắt. 】

Ngay sau đó Chu Nghiên nhắn lại: 【 Gái yêu à, có phải não tớ bị nhũn mất rồi không, sao cứ cảm thấy cái dáng người kia, rồi cả đôi tay kia lại quen thuộc như vậy, cảm giác như là... Anh chàng bỉ ổi.】

Lạc Táp: 【 Cậu không bị nhũn não đâu, chính là anh ta đấy, một lời khó nói hết, đợi đi làm gặp sẽ kể tỉ mỉ cho cậu nghe. 】

Chu Nghiên: 【 Ôi mẹ ơi! Sao đi đâu cậu cũng có thể gặp được anh ta thế! Tớ cảm thấy về sau chỉ có nhà vệ sinh nữ còn an toàn một chút.】

Lạc Táp: 【...】