Lục Nghiên ngưng khóc cũng là lúc cô rơi vào giấc mộng, khuôn mặt mệt mỏi, dấu vết của những nốt dị ứng đo đỏ vẫn còn trên lớp da trắng tuyết.
Thời Thanh Diệu nhìn bạn đau cô cũng đau, rơi vào tình yêu sao lại khổ như vậy, Lục Nghiên phải hứng chịu biết bao nhiêu đau khổ, khổ sở chật vật, hy sinh nhiều thứ nhưng kết quả lại...
"Mình hy vọng, Nghiên Nghiên của mình hãy thật mạnh mẽ, bên cậu vẫn có mình, chỗ dựa của cậu mình sẵn sàng, đừng chịu đựng nữa, cậu thương thân một lần nhé!"
Bên này, Dịch Gia Húc đang gánh trên vai áp lực rất lớn, thám tử tư anh nhờ thư ký Hứa thuê hôm qua đã có một số thông tin nhưng chưa chắc chắn gửi cho anh, một phần anh rời khỏi nước vì công việc đột xuất, thứ hai lại là có một số thông tin anh điều tra.
Kết quả không mấy khả quan, nhưng anh vẫn giữ một niềm tin, chắc chắn sẽ kịp, sự thật năm đó chắc chắn sẽ rõ ràng, anh muốn biết rốt cuộc là thật hay giả.
Công việc nặng gánh trên vai, anh làm đến đầu tắc mặt tối, gặp riêng với những đối tác làm ăn, hết tiếp rồi lại làm, nhiều vô số kể.
"Thư ký Hứa, lấy cho tôi cốc cà phê."
"Vâng."
Hứa Minh cũng chạy năng suất theo sếp tổng bên này, anh cũng rụng rời tay chân, đuối sức cùng cực.
Mệt thì ai cũng mệt, cố gắng chạy hết sức mình, Dịch Gia Húc chỉ muốn nhanh hơn nữa, anh muốn về nước, câu nói lúc nãy của Lục Nghiên làm anh thấy rất bất an.
Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Lô hàng vừa rồi vẫn ổn chứ!"
"Rất thành công, anh yêu à, em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này rồi đấy, có gì thưởng cho em không?"
Lục Nghi lượn lờ trên đùi của người đàn ông, tay vân về trên lớp áo ngoài của gã.
"Em muốn thưởng gì, tôi chiều em!"
"Anh nói thật đấy chứ! Thứ gì cũng được sao?"
"Tôi từng thất hứa với em chưa?"
Lục Nghi cười thích thú, chồm đến hôn vào môi bạc của gã đàn ông say đắm, hai người cuốn sâu vào nụ hôn như nghiện.
Để qua một yêu cầu cần đạt cần phải trao đổi qua thân xác, Lục Nghi luôn dùng nó để đổi lấy danh vọng mà bản thân cần, như vậy có đáng không?
Cần thiết gì phải như vậy chứ? Lục gia không đủ sao?
"Đêm nay, tôi muốn em, em được không?"
Gã đàn ông trên người có vô số hình xăm lớn nhỏ, khuôn mặt góc cạnh, nhìn trong anh tuấn, tuổi tác cũng không quá lớn.
Thân hình vạm vỡ, là người đứng đầu đường dây buôn bán người.
Từng câu từ gã ta nói, khá nghiêm túc lại rất tôn trọng đối phương, chẳng biết là tốt hay xấu.
"Được chứ, em là của anh, tùy anh sử dụng.
Nói dứt câu cả hai liền quấn quýt triền miên.
Đóng rèm.
Bệnh viện.
Lục Nghiên sau một giấc ngủ cũng đã tỉnh giấc, tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô cũng cho bản thân một đáp án cuối cùng.
Thời Thanh Diệu lúc nào cũng ở bên cạnh Lục Nghiên an ủi, gia đình không cần Lục Nghiên thì cô cần.
"Cậu thấy trong người lúc này thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
"Mình thấy tốt hơn nhiều rồi, cậu đừng quá lo lắng!"
"Diệu Diệu này...cậu giúp mình soạn một tờ đơn ly hôn nhé!"
Nói ra câu này lòng cô đau như có dao nhọn đâm mạnh vào tim, nhưng cô vì con, không thể sống như này mãi được. Cô có thể hy sinh bản thân, nhưng con cô nhất định phải an toàn, xung quanh cô rất nguy hiểm, chỉ có rời khỏi đây cô mới đảm bảo được an toàn cho bé con trong bụng.
"Cậu suy nghĩ kỹ chưa, đừng quyết định vội vàng, mình không muốn nhìn thấy cậu gượng ép bản thân, cậu hiểu không?"
"Mình hiểu! Mình rất nghiêm túc cho quyết định lần này, mình muốn con mình được an toàn, mình có thể hy sinh, nhưng con mình mình nhất định phải bảo vệ thật tốt. Mình biết cậu quan tâm lo lắng cho mình, cậu tin tưởng mình, lần này nhất định không quay đầu, gần 3 năm nay cũng đủ rồi, coi như lần này mình vì bản thân vì con."
Lục Nghiên ngước mặt lên nhìn trần nhà trắng xóa, ngoài mặt nói ra có vẻ rất quyết tâm, nhưng sâu thẳm trong tim là nỗi đau như có thể bức chết cô bất cứ lúc nào.
Đau thấu xương tủy.
Hành hạ tinh thần nhau bao nhiêu lâu cũng đã đủ rồi, lần này cô nhún nhường một lần, từ bỏ và vì bản thân.
"Được, mình chuẩn bị cho cậu!"
"Diệu Diệu, thêm cho mình một tờ đơn thôi việc nhé, mình sẽ rời khỏi đây, trả lại tự do cho anh ấy, họ tội nguyện rồi, mình buông tay thôi!"
Dù cố gắng thế nào nước mắt vẫn không hẹn mà rơi xuống, giọt lệ nóng hổi mang theo sự khổ sở chật vật giữa ranh giới đầu hàng và cố gắng.
Thời Thanh Diệu không biết nói gì hơn vào lúc này, cô lẳng lặng rời đi chuẩn bị các giấy tờ mà bạn yêu cầu.
19 giờ 24 phút. Lục Nghiên xin xuất viện về nhà.
Trên phòng cô đã soạn ra các vật dụng cá nhân, riêng quần áo cô không lấy, vì nó là tiền anh mua, cô không muốn mang theo để thêm nhớ nhung khó dứt về sau.
Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng ngủ quen thuộc, Lục Nghiên khẽ cười, là nụ cười bất lực.
Đơn ly hôn cô cũng đã ký xong, Lục Nghiên lại bàn làm việc ngồi xuống, cô viết những dòng chữ trên tờ giấy A4, giọt nước mắt lại rơi, ướt đẫm cả một mảng giấy trắng ấy, bờ vai mảnh mai run rẩy, tiếng khóc nấc nghẹn của cô cũng vì thế mà vang lên.
Chấm dứt cũng là cách tốt, nhưng để quên nó ngay lập tức thì làm gì dễ như lời nói...