Gió mát hiu hiu, kiểu thời tiết lành lạnh, ấm không ấm, lạnh quá cũng không lạnh, bình thường như bao ngày.
Tiếng tát động vật lí ngày một nghe rõ.
"Bốp! chát!"
Ai đang bị đánh?
"Vang cầu các người, đừng mà, buông tha cho tôi đi, tôi vang lạy các người...
Tiếng khóc, giọng nói khàn, vì đã la hét trong nhiều giờ liền.
Người đàn ông thân trên không một mảnh vải, để lộ những vết thương đang rỉ máu.
Âm giọng lạnh đến thấu xương thấu thịt vang lên trong cái nhà bỏ hoang sập xệ.
"Thằng chó, mày muốn chết à, còn muốn sống thì căm miệng chó lại!"
"Tôi vang xin các người, thả tôi đi mà."
Giọng khàn đặt không ngừng run rẩy vang xin.
"Bốp...vút!"
"Mày đừng mơ."
"Tụi mày mau vào mang nó đi đến cùng lũ kia, chuẩn bị giao cho khách.
Giọng đàn ông âm lạnh, lời nói có chút quyền lực.Mấy người này là ai? Đây là đường dây buôn bán người sao?
"Chị, đơn hàng có số lượng tổng bảy người chuẩn bị giao."
Bên kia đầu dây: "Được rồi! Cẩn thận một chút, đừng lộ liễu, không, chết cả đám!"
"Vâng, tôi hiểu, chào chị!"
Giọng nói người phụ nữ rất quen thuộc, là ai nhỉ!
Người quỳ gối trên sàn rong rêu lúc nãy đã được mang đi, khuôn mặt khá quen thuộc.
Lục Nghiên ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn ngủ bước xuống cầu thang, lại nhóm hụt chân.
"Lục Nghiên!"
Khuôn mặt Dịch Gia Húc đen như đít nồi, đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn Lục Nghiên bước nhóm hụt chân ở bậc thang đầu.
Lục Nghiên bị anh gọi tên bằng chất giọng khá to, cô tỉnh ngủ, đưa đôi mắt còn chưa hiểu chuyện gì nhìn anh."Xuống đây!" Giọng anh khá to, là mệnh lệnh.
Lục Nghiên bước từng bước đi xuống, cô đang mặc trên người cái đầm dài qua gối màu be lạnh, họa tiết là mấy cái hoa cúc họa mi, trong vô cùng dịu dàng.
Cô bước lại chỗ anh đang đứng, cả hai lúc này đứng gần, rất gần! Lục Nghiên ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô trong veo:
"Sao thế anh?" Trong cái giọng có phần hơi run run.
Dịch Gia Húc đưa mắt nhìn, anh vô tình mắt đối mắt với vợ, ánh mắt Lục Nghiên trong veo, y hệt như ngày hôm đó!
#Dấu * là nhớ về quá khứ.
Trong quán ăn, vì hôm đó rất đông nên là hết chỗ ngồi, Lục Nghiên loay hoay mà chẳng tìm được chỗ nào ngồi cả, đang mãi rối rắm trong đầu thì một giọng nói dịu nhẹ gọi cô:
"Cô gái kia, lại bàn tôi ngồi này, tôi chỉ ngồi một mình, dư bàn!"
Lục Nghiên quay người lại phía sau lưng, cái bàn trong gốc, một nam thanh niên với ngũ quan tinh xảo, sắc nét, ánh nhìn dịu dàng cùng khuôn mặt dễ chiu.
Mắt cô va phải mắt anh, cả hai nhìn nhau rất lâu, ánh mắt họ còn len lỗi lên vẻ cuồng si hiếm gặp.
Kéo Lục Nghiên về thực tại, âm giọng của thanh niên đó gọi cô lại."Cô tìm chỗ ngồi đúng không? Còn không lại đây ngồi đi, đứng không mỏi chân à?"
Lục Nghiên khó xử, dù sao cũng là người lạ, cô lại ngồi cùng cũng thật không được tốt.
Mà thôi vậy, cô cần cứu cái bụng đói cô trước đã, lon ton ngồi vào chỗ đói diện với người thanh niên đó, Lục Nghiên lễ phép kính trọng:
"Tôi cảm ơn!"
Dịch Gia Húc nhẹ cười, nụ cười vô cùng ấm áp.
"Không có gì, cô cứ ngồi tự nhiên, không cần phải ngại!"
Cả bữa ăn Lục Nghiên chỉ chú tâm ăn đúng phần mình gọi, trắng ra là cô không dám nhìn cái người ngồi song song kia, cái khuôn mặt quá soái, lại dịu dàng như vậy.
Kết thúc bữa ăn của bản thân, Lục Nghiên lụi cụi tìm trong cái túi đeo chéo trên người, mãi vẫn không tìm được cái ví tiền, Lục Nghiên rơi vào tình trạng "chết lâm sàng".
Cô về gấp quá nên vô ý để quên ở lớp học rồi. Cô bối rối không biết phải làm sao, ý định vừa lé lên trong đầu lại bị giọng nói dịu ấm kia làm cho cứng ngắc.
"Cô quên mang ví sao?"
Lục Nghiên : Thôi xong rồi, một chục cái quần cũng không cứu nổi.Lục Nghiên sượng mặt, cô lấy tay vò vò má, nhẹ gật đầu với anh.
Dịch Gia Húc nhìn hành động khó xử của cô, anh chỉ nhẹ mỉm cười, lại cất giọng:
"Để tôi trả giúp cô!"
Vừa nói xong câu, phục vụ bên trong cũng bước ra thanh toán.
Lục Nghiên ngày càng khó xử, cô thật muốn đào cái hố thật to chui xuống, có ai như cô không, đã ngồi nhờ bàn người ta, còn để người ta thanh toán giúp phần ăn của bản thân.
Lục Nghiên lúng túng nói:
"Anh...anh gì đó, anh có số tài khoản không, tôi sẽ gửi trả lại anh."
Nhà hàng này thời điểm đó không nhận thanh toán bằng tài khoản, chỉ thu tiền mặt.
Dịch Gia Húc từ tốn đáp:
"Số tiền không nhiều, coi như tôi giúp cô, không cần phải trả, tôi không nhận!"
Lục Nghiên không thích thiếu nợ người khác như vậy, cô lại đưa giọng nói tiếp:
"Nếu anh không nhận tiền vậy tôi mời anh lại một bữa ăn vào hôm khác nhé, đừng từ chối, tôi không muốn mắc nợ người khác đâu!"
Thời điểm đó Lục Nghiên đang học đại học năm hai.Dịch Gia Húc ngẫm nghĩ một lúc, anh gật đầu, chấp thuận với điều cô gái đối diện vừa nói.
"Vậy cũng được!"
"Vậy anh cho tôi xin số điện thoại nhé! Để lần sau có dịp tôi nhất định sẽ gọi mời lại anh một bữa ăn." Lục Nghiên chân thành nói.
Anh đưa bàn tay ra, khẽ nói:
"Đưa điện thoại cô đây!"
Lục Nghiên nghe theo, cô đưa điện thoại cho anh.
"Xong rồi."
Lục Nghiên cầm lại điện thoại, cô nhấn gọi. Do cô sợ anh sẽ cho số giả vì né, nên gọi vào cho chắc.
Dịch Gia Húc phì cười, nhìn cô gái đối diện thật đáng yêu.
"Yên tâm chưa, tôi không dối."
Lục Nghiên cười cười, nụ cười tỏa nắng, đôi mi dài khẽ công theo nụ cười dịu dàng của cô.
"Cô tên gì?" Dịch Gia Húc khẽ hỏi.
"Tôi họ Lục tên Nghiên, còn anh?" Lục Nghiên đáp, song lại hỏi.
"Tôi họ Dịch tên Gia Húc"Lục Nghiên gật đầu, xong lại bấm bấm vào điện thoại, cô bỗng dưng đưa điện thoại lên, nói:
"Tôi lưu số anh rồi nhé!"
Trên màng hình hiển thị ba chữ "Anh Gia Húc".
Dịch Gia Húc cười dịu, anh gật đầu xong lại lưu tên Lục Nghiên y như cách cô lưu tên anh.
Một lúc hai người ra về...
Cả hai cũng không nhờ tới lần gặp mặt đầu tiên này cũng là định mệnh của hai người. Trong tương lai lại có nhiều biến cố, sóng lớn đến với cả hai.
*
Tình yêu là gì nhỉ! Liệu nó có thắng nổi thời gian không? Quan trọng nhất vẫn là hai trái tim hướng cùng một hướng, đừng vì một số lý do mà đánh mất đi người quan trọng của cuộc đời.
Cũng đừng vì một phút vội vã mà làm tan vỡ mối tình đẹp đẽ ấy.