Đường Mây Trong Gió

Chương 23: Em con... mất... mất rồi.




Lục gia.

Căn phòng trải dài trước mắt là một không gian tối đen, không một chút dấu vết của sắc màu nào. Đèn mờ từ bóng đèn treo trần phòng phát ra ánh sáng nhạt nhòa, bầu không khí u ám và ảm đạm, để lại sự tĩnh lặng và cô đơn.

Cảm giác không gian bao phủ bởi màu đen làm cho căn phòng trở nên khép kín và đầy bí ẩn.

Bức tường trắng sáng phản chiếu ánh sáng đồng đều, một diện mạo đơn điệu và lạnh lẽo. Mọi vật dụng trong phòng - từ bàn ghế đến tủ sách, dường như mất hút trong sự tối tăm của không gian. Không có một chút sắc màu nào vươn lên, mọi thứ đều rơi vào bóng tối không gian. C

Tiếng bước chân rơi nhẹ nhàng lên sàn gỗ, tạo ra âm thanh vang vọng và lạch cạch trong căn phòng tối đen.

Không có hơi ấm, không có sự sống động, chỉ còn là hình ảnh trống rỗng và cô đơn. Mỗi góc phòng đều phát ra một cảm giác khó chịu, khiến người ở trong đó cảm thấy lạ lẫm và xa lánh. (

Lục Nam hoảng sợ và lách mình trốn trong một căn phòng nào đó, cậu sợ hãi đến mức cả khuôn mặt lúc này lấm lem toàn là nước mắt mặn chát.

(21

Cậu vừa mơ thấy một cơn ác mộng khủng khiếp, cơn ác mộng rất chân thật, một nỗi sợ hãi bao lấy tâm trí cậu, phải! phải! cậu đã mơ thấy một bóng người xa lạ, khuôn mặt người kia đầy vẻ tàn ác, họ cầm dao! tiến đến bên cạnh chị ba của cậu. Máu! máu nhiều lắm, không! không! 6

"Áaaaa...không! không được!...đừng...đừng làm hại chị ấy."

2)

Giọng Lục Nam run rẩy, hơi thở cậu gấp gáp như muốn đứt hơi đến nơi.

Bên ngoài này, bà Yến Trang nghe tiếng la hét của con trai liền chạy lên mở các phòng ra mà tìm kiếm.

"Nam, Nam con ở đâu? Mau ra đây với mẹ."

"Nam con nghe mẹ nói không, con ở đâu mau lên tiếng trả lời mẹ con ơi!"

Lục gia có rất nhiều phòng, mà phòng nào cũng rộng cũng lớn, nên bà tìm kiếm có chút khó khăn. Khuôn mặt bà tái xanh đi, đầy vẻ hốt hoảng loạng choạng mà tìm kiếm con trai. 6°

Lục Nam đột ngột đồng tử co rút, hơi thở nặng nề, tim như ngừng đập, cậu trợn tròn hai mắt rồi ngã mạnh ra phía sau.

Cơ thể cậu giật giật rồi dần dần chìm vào giấc mộng sâu. Lần này sợ rằng...sẽ là mộng sâu mãi mãi.



"Ầm!"

Bà Yến Trang phá cửa xong vào, thấy con trai đã nằm bất tỉnh trên nền sàn, tim bà như hụt cả một nhịp, chạy nhanh đến bên con trai. 2

"Nam! Nam! Con làm sao vậy Nam, con mở mắt ra đi con, nói chuyện với mẹ đi con...Nam!"

Bà Yến Trang khóc la nghẹn ngào, tay kể lên mũi con trai, hơi thở đã dừng, bà như muốn chết đi tại chỗ. 2

"Nam...huhu...hức Nam...Nam con mau tỉnh lại cho mẹ...Nam! Người đâu... người đâu...hu hức...cứu con trai tôi đi... Nam con tỉnh lại cho mẹ, con đừng ngủ...Nam, con không được ngủ con ơi..." (4

Bà khóc ngất lên ngất xuống, quá đột ngột, con trai bà đang mạnh khỏe như vậy mà, sao bây giờ lại thế này.

Người làm trong nhà hô hoán cùng nhau chạy lên, cảnh tượng trước mặt là thiếu gia nằm bất tỉnh trong lòng Lục phu nhân.

Vội vã đưa Lục Nam đến bệnh viện. Bác sĩ sau khi kiểm tra kết luận rằng cậu bị đột tử do động mạch có vấn đề nên hồi tỉnh không kịp.

Mọi người đều rất đau buồn trước thông tin sự ra đi đột ngột của Lục Nam. Nhất vẫn là gia đình cậu. Hình ảnh đứa con trai trẻ, vui vẻ, năng động hằng ngày còn đâu. Sự mất mát lớn lao khiến cho mọi người không thể nào chấp nhận được. (3

Qua nhiều tiếng liền, thông tin Lục Nam, cậu con trai duy nhất của Lục gia mất nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

Lục Nghiên có lẽ...là người biết tin tức chấn động này cuối cùng. (3

Tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi xách Lục Nghiên. Cô vội lấy ra và nghe máy.

"Dì Trang, gọi con vào giờ này có gì không ạ?"

"Nghiên...hu hức em con...thằng Nam...hức...nó mất...mất rồi!" (2)

Lục Nghiên như chết lặng, cô vừa về tới nhà, tin tức chấn động, tai cô ù ù, không nghe rõ được khúc sau sau nữa.

Cô cất tiếng nói tiếp với nụ cười gượng gạo trên môi:

"Dì à, giờ này nói chơi không vui đâu ạ."

"Nam...Nam hức, nó mất thiệt rồi...Nghiên ơi!



"Em..em con, Nam nó..."

"Hức hức..hu..."

Đầu giây bên kia truyền lại chỉ toàn tiếng khóc nấc, nghẹn ngào của bà Yến Trang.

Lục Nghiên ngã quy trên nền sàn lạnh lẽo, không! không thể nào như vậy được, không!

Tin tức đến, nó như mũi dao cứa vào tim Lục Nghiên, em trai cô nó ngây thơ vô tội như vậy mà, mọi chuyện đến vào lúc này thật làm người khác khó mà chấp nhận, tiếp thu được.

Lục Nghiên bỗng chốc đứng bật lên cô lao nhanh ra ngoài, nơi cô hướng đến là gara biệt thự.

Mãi chạy với tâm trí lơ lửng, cô lại tông vào người Dịch Gia Húc vừa bước từ gara đi ra. Với chớn mạnh, làm Lục Nghiên ngã nhào xuống đất.

Nhưng vào lúc này cô không quan tâm bản thân có đau hay không, bây giờ cô chỉ muốn về Lục gia ngay tức khắc.

Lục Nghiên tự thân đứng lên rồi cô lại bật khóc nức nở. (1)

"Về..hức…..Nam..hức về! Phải về.." 2)

Dịch Gia Húc thấy Lục Nghiên đang trong tình trạng không ổn định, anh giữ chặt tay cô lại mà hỏi:

"Lục Nghiên, Lục Nghiên! Cô bị làm sao vậy? nói cho tôi biết."

Lục Nghiên đưa ánh mắt đỏ hoe, nước mắt hai hàng nhìn anh mà nói từng câu đứt quãng:

"Nam..Nam..hức hức...nó mất...."

Dịch Gia Húc nghe xong lời nói hòa cùng tiếng khóc nghèn nghẹn của cô anh cũng như chết lặng đi, không thể tin được vào tai trước cứu sốc này.

"Nam? Sao..sao lại đột ngột như vậy được. Tôi cùng cô về Lục gia một chuyến."

Dịch Gia Húc láy xe đưa Lục Nghiên về Lục gia, tâm anh lúc này cũng rối rắm, lo lắng và sợ hãi.

Sự ra đi của em trai nhỏ như thứ gì đó phá nát đi trái tim vốn không lành lặn của Lục Nghiên. Cô đau đớn, tiếc nuối.